Kể từ khi khoai lang trở thành thực phẩm chính, cơn ốm nghén của Hàn Lộ đã thuyên giảm đi rất nhiều. Vì lý do này, Cáp Nhĩ coi những củ khoai lang đó như báu vật, chết sống thế nào bà ấy cũng không chịu ăn dù chỉ là một miếng.
Hàn Lộ đã cố gắng thuyết phục bà ấy nhiều lần nhưng vẫn không hiệu quả, cô đành phải chiều theo ý bà vậy.
Cuộc sống của mẹ chồng và con dâu trải qua những tháng ngày nhàn hạ, chờ sau khi những củ khoai lang đó mọc mầm, Hàn Lộ liền đem chúng trồng vào một mảnh đất cát màu mỡ mà cô đã chọn trước đó.
Cô trồng những cây khoai lang này theo phương pháp trồng ở thời hiện đại mà cô và ông nội của cô đã từng trồng, như vậy chắc sẽ không có vấn đề gì.
Hàn Lộ rất để tâm đến mảnh đất cát đang trồng khoai lang kia, mỗi ngày cô đều đến xem chúng một lần.
Lúc này đang ở trên đảo, lại có Tiểu Tuyết đi cùng cô nên Cáp Nhĩ cảm thấy rất yên tâm, mỗi ngày bà ấy chỉ chuyên tâm vào việc đan thảm cỏ. Bà ấy định sẽ đan một cái thảm cỏ thật to và thật dày để sau này đặt trong ngôi nhà mới để cho em bé ngồi chơi trên đó.
Những đứa trẻ con trong tộc Bạch Hổ sau khi được sinh ra và lớn lên một chút chỉ có chơi đùa trên nền đất, có những đứa trẻ chưa nhận biết được nhiều còn có thể cầm những thứ trên nền đất bỏ vào miệng ăn.
Trước kia Cáp Nhĩ không biết đan thảm cỏ như bây giờ nên chỉ có thể thường xuyên phải để mắt tới con mình, không để cho nó nhặt lấy những thứ trên mặt đất cho vào miệng.
Bây giờ bà ấy đã có tay nghề, lại có điều kiện như thế này, bà ấy đương nhiên muốn làm những thứ tốt nhất cho cháu trai của mình.
“Mẹ, con đã về rồi đây.”
Chân trước của Hàn Lộ vừa mới bước vào cửa, chân sau liền nghe thấy mấy tiếng gọi truyền đến từ trên bãi cát.
“Tiểu Lộ!”
Giọng nói vừa vui vẻ vừa vang dội như vậy, vừa nghe liền biết là Hợp Khương đến.
Cô ấy vội vàng thả hết những thứ trên tay xuống và quay đầu lại bước nhanh ra phía ngoài sân.
Vừa bước ra ngoài, lập tức sửng sốt.
Người tới quả thật chính là Hợp Khương, nhưng đi cùng cô ấy còn có thêm người đàn ông của cô ấy là Đại Ngưu và một số người khác của tộc Man Ngưu. Phía sau còn có mấy người A Mạn Đại Hà, ngay cả tộc Phi Ưng cũng có người đến đây.
Những người đàn ông đều mang trên vai hai túi khoai lang đầy, trên lưng của những con hổ còn có nhiều hơn nữa.
“Mọi người đây là…”
“Chúng tôi mang khoai lang đến đây cho cô, chẳng phải là cô đã nói với đại vu là cô cần những củ khoai lang này hay sao?”
Hợp Khương thân mật bước lại gần kéo tay Hàn Lộ, kéo cô ấy đi vào trong nhà.
“Khi đại vu nói chuyện này với tộc trưởng, đúng lúc Đại Ngưu và những người này cũng đang ở chỗ đó, nên sau khi trở về bàn bạc lại, bọn họ đều đã cùng nhau lên núi tìm khoai lang. Bọn họ chỉ tìm được một ít khoai lang trên ngọn núi gần đó, sau đó phải đi xa hơn một chút, mới đào được nhiều hơn. Buổi sáng sớm hôm nay, mấy củ khoai lang này mới được đem về trong tộc, nên chúng tôi cũng mang tới đây luôn. Đúng rồi, lần này chúng tôi mang những củ khoai lang này lên đảo không phải là để đổi cá mà là mang đến tặng cho cô ăn.”
Sau khi nói xong một tràng, Hợp Khương dường như nghĩ ra điều gì đó, cầm lấy chiếc giỏ của mình và từ trong giỏ lấy ra rất nhiều thứ khác nữa.
Tỏi dại, gừng, quýt và nhiều thứ khác.
“Những thứ này đều là dựa vào những thứ mẫu mà trước đó cô đã để lại, vẫn còn một số thứ trông rất lạ và giống như những loại trái cây, nhưng tất cả mọi người ở đây đều không biết đó là cái gì. Bọn họ nghĩ rằng có thể cô sẽ biết nên mang chúng đến đây luôn.”
Hợp Khương buông tay ra, để lộ ra những thứ kỳ lạ mà cô ấy vừa nói.
Hàn Lộ: “…”
Là ba củ nhân sâm!
Bọn họ đi đào khoai lang và thậm chí là còn đào được nhân sâm, vận khí này phải nói là quá tốt.
“Đây là nhân sâm, là một thứ rất tốt, cô hãy đem về đưa cho đại vu xem.”
“Ừ, ừ!”
Hợp Khương nghe theo lời cô, cầm lấy ba củ nhận sâm bỏ lại vào trong chiếc giỏ của mình.
Hàn Lộ đứng dựa vào bức tường đá, nhìn người của ba bộ tộc đang đi ra đi vào, tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Cô vốn cho rằng những người trong tộc Bạch Hổ nếm được loại thức ăn mới, phỏng chừng phải ăn mấy ngày đã mới có thể đem khoai lang lên đảo để trao đổi hải sản. Thật không ngờ rằng họ chỉ mới đào được liền trực tiếp đem thẳng lên đảo cho cô như thế này, lại còn có cả tộc Man Ngưu và tộc Phi Ưng nữa, bọn họ cũng mang khoai lang đến đây.
Hàn Lộ nhìn thấy mọi người đặt những túi khoai lang trên vai xuống rồi lại xoay người đi ra cửa, hiển nhiên là vẫn còn khoai lang ở bên ngoài chưa được chuyển vào, nghĩ cũng biết số lượng chắn chắc sẽ không ít.
Cô nhất thời cũng không biết phải nói gì.