Trước đó cô làm những việc giúp đỡ tộc Bạch Hổ cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện báo đáp, chỉ là cô không đành lòng nhìn những người mình quen biết phải bị thương vong, cũng là bởi những người đó đều là những người trong cùng một bộ tộc với A Sí.
Bây giờ đột nhiên được “sủng ái” như thế này, cô thật sự đúng là không quen. Nhưng không thể phủ nhận rằng, việc làm này của bọn họ thực sự khiến cô cảm thấy ấm lòng.
Tuy nhiên, trước đó xây nhà cho cô cũng đã khiến cho mọi người trong tộc Bạch Hổ chịu nhiều vất vả, nên lần này sẽ không để bọn họ phải chịu thiệt thòi thêm nữa.
Hàn Lộ lấy lại tinh thần bước đến hỏi Hợp Khương.
“Mọi người đem đến cho tôi nhiều khoai lang như vậy, vậy trên núi có còn khoai lang không?”
“Vẫn còn để lại một ít.”
Hợp Khương là người không biết nói dối, lúc nói những lời này, ánh mắt cô ấy chợt lóe, lại còn không dám nhìn thẳng vào mặt Hàn Lộ. Chỉ cần nghĩ một chút cũng biết số khoai lang còn lại trên núi có lẽ cũng chỉ là một số lượng rất ít mà thôi.
Hàn Lộ không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn những người của ba bộ tộc chuyển những túi khoai lang vào trong nhà cho cô.
Đếm sơ bộ cũng có mấy chục túi khoai lang. Cũng không biết là bọn họ đã phải đi mấy lần bè mới có thể chuyển được hết những túi khoai làng này lên đảo.
Thật sự ngẫm lại thấy bọn họ đã phải rất vất vả.
Một đám người cứ vội vàng lên đảo như vậy, chuyển xong đồ rồi lại vội vàng rời đi. Không ai muốn tìm Hàn Lộ để đổi lấy những con cá.
Cáp Nhĩ nhìn cả đống lớn khoai lang muốn nói lại thôi, Hàn Lộ cũng đành bất đắc dĩ mỉm cười với bà ấy.
“Mẹ đừng lo lắng, con sẽ biết cách giải quyết việc này như thế nào cho hợp lý.”
Hiện tại, số khoai lang được mang tới đây quả thật là quá nhiều, nếu chỉ đem đi luộc ăn thì không biết phải ăn bao nhiêu ngày bao nhiêu tháng mới hết số khoai này. Ngược lại còn có thể mang ra làm bột.
Dù là chế biến thành bột hay là miến thì chúng đều là những thứ dễ bảo quản và có thời gian sử dụng lâu dài.
Đúng vậy, Hàn Lộ không có ý định mang những củ khoai lang này trả lại.
Bọn họ đem những củ khoai lang này lên đảo cũng đã mệt gần chết, mình lại đem chúng trả về, chẳng phải là phải mệt mỏi thêm một lần nữa hay sao. Không đúng, nếu bọn họ lại chuyển khoai lang từ dưới núi lên trên núi một lần nữa thì còn phải mệt thêm một lần nữa.
Cô ấy không thể xử lý việc này như vậy được, cho nên mang cá đến tặng cho bọn họ vẫn là thích hợp nhất. Luôn tiện sẽ nói với bọn họ là trên đảo không cần thêm khoai lang nữa, mọi người hãy để lại trên núi ăn. Dù thế nào đi nữa, cô cũng phải cố gắng vượt qua giai đoạn ốm nghén này trước đã rồi mới tính tiếp được.
Hàn Lộ mang theo chiếc lưới đánh cá lớn nhất của mình và cùng Bối Bối đi ra biển, lúc trở về, cô kéo theo một lưới lớn nặng trĩu và đầy ắp những con cá.
Nhưng Bối Bối thì vẫn rất thoải mái.
Bởi vì đang kéo lưới lại chính là người bạn đời Xám Mục của nó…
Hai con cá voi sát thủ này đã xác định quan hệ, suốt ngày quấn lấy nhau như hình với bóng. Hàn Lộ cùng Bối Bối ra biển, Xám Mục đương nhiên cũng đi theo.
Ngay khi chiếc lưới đánh cá lớn đó được bung ra, Bối Bối chuẩn bị kéo lưới, Xám Mục đã đoạt lấy chiếc lưới mà không một chút suy nghĩ. Có thể nhìn ra được nó thật lòng thương yêu cô vợ nhỏ của mình, làm cho Hàn Lộ phải ăn cơm chó suốt cả dọc đường đi.
Mẻ lưới đầy cá này được cô mang đi tặng cho tộc Bạch Hổ, hai ngày sau lại xuống biển mang về thêm hai mẻ lưới đầy cá cho hai bộ tộc còn lại.
Cô đã nói với bọn họ là sẽ không nhận khoai lang nữa, nhưng những thứ gia vị như tỏi rừng, gừng thì có bao nhiêu cô sẽ đổi bấy nhiêu. Nhưng bắt buộc là phải đổi, còn nếu như là tặng miễn phí thì cô sẽ không nhận.
Sau khi xử lý xong những chuyện này, Hàn Lộ quay trở lại làm tổ trên hòn đảo. An tâm nuôi dưỡng đứa trẻ trong bụng mình.
Bất tri bất giác đã qua hai tháng.
Sau hai tháng, bụng của cô rõ ràng đã hơi nhô lên, không còn bị những cơn ốm nghén làm cho mệt mỏi như trước. Bây giờ cô đã có thể ăn được một ít hải sản mà không còn phản ứng với mùi tanh của chúng. Hơn nữa, những món hải sản bây giờ được kết hợp với nhiều loại gia vị nên càng trở nên thơm ngon hơn.
Hàn Lộ ăn ngon, ngủ ngon nên nhìn cô tràn đầy sinh lực.
Ngoại trừ có những lúc trong lòng lo lắng cho A Sí vẫn đang còn ở bên ngoài, còn lại cuộc sống của cô dường như có thể nói là hoàn mỹ.
“Tiểu Lộ, đừng đan tiếp nữa, nhanh qua uống một chén canh gà, để mắt được nghỉ ngơi một lát đã.”
“Vâng!”
Hàn Lộ nhanh chóng dừng tay khỏi những chiếc quần áo đang may dở, đi nhanh vào trong bếp.
Cáp Nhĩ có thiên phú rất cao về phương diện nấu nướng, bà ấy chỉ cần nhìn qua một vài lần là có thể tự mình nấu lại được những món đó, hơn nữa những món bà ấy nấu nhìn vào đều rất hấp dẫn và rất ngon, và lần sau sẽ nấu càng ngon hơn lần trước.
Cũng chính vì thế mà chỉ trong hai tháng, thân hình của Hàn Lộ mới nhanh chóng nở nang như bây giờ.