“Ừm, mẹ, món canh cá mẹ nấu thật sự là rất ngon.”
Cáp Nhĩ sau khi nghe câu này, trong người cảm thấy vô cùng sảng khoái, miệng không ngừng cười tủm tỉm và nhìn chằm chằm vào bụng Hàn Lộ nói: “Nếu con thích ăn món canh đó thì ngày nào mẹ cũng nấu món đó cho con. Đến buổi tối lại xào thêm một ít bạch tuộc để ăn cùng. Hôm qua đã có hai con bạch tuộc trốn thoát từ lúc nào không biết, bây giờ chỉ còn lại tám con, nếu không ăn, chúng lại bỏ chạy hết thì làm sao bây giờ?”
“Nếu chạy thì lại bắt về….”
Giọng nói của một người đàn ông đột nhiên vang lên từ phía ngoài cửa.
Chiếc thìa trên tay Hàn Lộ rơi xuống lạch cạch trong chén canh, cô giật mình quay đầu lại nhìn, quả thật người khiến mình ngày nhớ đêm mong đang đứng ở cửa.
Chỉ là người ấy có vẻ như đã lâu lắm rồi không được chăm chút cho bản thân, mặt mày râu ria xồm xoàm gần như che kín nửa khuôn mặt.
“A Sí!”
Cô không một chút chần chừ, nhanh tay bỏ chén xuống và chạy nhanh đến, khiến Cáp Nhĩ nhìn thấy sợ đến mức tim đập loạn nhịp.
“Chậm chậm lại một chút, cẩn thận một chút!”
Dương Sí về đến nhà đã nhìn thấy vợ và mẹ mình ở trong nhà, cảm giác được trở về nhà quả thực là vô cùng hạnh phúc, nhìn thấy cô vợ nhỏ nhanh chân chạy về phía mình, anh cũng nhanh chân bước về phía trước, ôm người vào trong lòng.
“Sao? Tiểu Lộ, sao chỉ mới hai tháng mà em đã mập lên nhiều như vậy? Anh nhớ trước lúc rời khỏi nhà, anh đã ôm em, nhưng lúc đó vòng eo của em vẫn còn rất nhỏ.”
Hàn Lộ: “…”
*
Toàn bộ yêu thương nhung nhớ của cô bị một tiếng mập này ném hết lên chín tầng mây.
Hàn Lộ theo bản năng cúi đầu nhìn xuống vòng eo của mình, đúng là cô đã mập lên không ít, quần áo đều đã được may lại một lần.
Nhưng đây là bởi vì cô ấy đang mang thai!
Tên ngốc này có mắt nhìn không vậy?
Không một người phụ nữ nào cảm thấy vui vẻ khi nghe một người đàn ông nói mình mập, nhất là những người phụ nữ trong giai đoạn mang thai hay suy nghĩ nhiều.
Trước đó Dương Sí không có ở trên đảo, Hàn Lộ vẫn còn không cảm thấy gì hết, bây giờ thì anh đã trở về, còn là vừa trở về liền chọc thẳng vào nỗi đau của cô, cảm giác ủy khuất trong lòng không thể kìm nén được.
Vừa ngẩng đầu nước mắt liền rơi xuống.
Dương Sí đột nhiên ngẩn người, vừa định hỏi có chuyện gì xảy ra thì đột nhiên bị đánh hai cái vào lưng.
“Thằng nhóc thối này, vừa về đến nhà đã làm Tiểu Lộ tức giận rồi!”
Cáp Nhĩ dứt khoát đẩy con trai mình ra, lại dỗ dành Hàn Lộ nhanh quay lại uống tiếp canh gà.
“Tiểu Lộ, đừng để ý đến thằng nhóc này, ăn nói vụng về muốn chết, chúng ta uống ăn canh gà tiếp đi, món canh gà để nguội sẽ không tốt đâu.”
Hàn Lộ miệng méo xệch gật gật đầu, cũng không thèm nhìn Dương Sí một cái, liền theo mẹ Cáp Nhĩ đi thẳng vào phòng bếp. Nhưng chỉ vừa cầm chiếc thìa lên, nhìn chén canh gà thơm ngon trước mặt, cô liền nhớ lại câu Dương Sí nói cô mập lên.
Gần đây mẹ Cáp Nhĩ đã nấu rất nhiều món ăn ngon cho cô, mỗi ngày không phải ăn bốn thì chính là năm bữa, ngoài ra còn có thêm các loại canh và các món ăn nhẹ khác nữa, thật sự thì cô cũng ăn không ít.
Thế nên mập lên cũng là chuyện bình thường…
Hàn Lộ lặng lẽ đặt chiếc thìa xuống, cô không thể mập thêm được nữa, nếu mập thì mặt cô sẽ to lên, vòng eo cũng sẽ to lên, hai chân giống như củ cải, chỉ nghĩ đến đó thôi cũng đã thấy thật khó chấp nhận nỗi. Lại còn nghe nói những phụ nữ mang thai thường bị rạn da ở bụng.
Nếu như A Sí nhìn thấy, không biết trong đầu anh ấy sẽ nghĩ mình là cái gì đây.
“Sao con không ăn canh? Có phải là đã nguội rồi không? Mẹ múc một chén nóng khác cho con nhé.”
Cáp Nhĩ nói xong liền bưng chén canh đi, Hàn Lộ vội vàng xua tay nói: “Con không uống canh nữa đâu mẹ, con đã no rồi.”
“No rồi? Sao lại như thế được? Con còn chưa uống được nửa chén mà.”
Ngày thường chỉ có chuyện không đủ uống, chưa bao giờ có chuyện trong chén còn thừa canh. Chắc chắn là do lúc nãy con trai bà vừa mới nói con bé đã mập lên nhiều.
Lúc này Cáp Nhĩ thật sự là dở khóc dở cười, quay đầu lại tức giận trừng mắt hung hăng nhìn con trai mình một cái, sau đó quay lại dỗ dành Hàn Lộ thêm lần nữa.
“Mẹ thấy gần đây con gầy đi, con cần phải ăn nhiều thêm một chút thì người mới có thêm một chút thịt được.”
Hàn Lộ: “…”
Cô lại cúi đầu nhìn xuống thân hình của mình một lần nữa, hiểu được mẹ nói những lời đó là để dỗ dành mình. Trong lòng cũng không biết là bị cái gì mà cứ cảm thấy mọi người đang lén lút chê cười mình béo. Cô không thể tiếp tục ngồi trong bếp được nữa, thở hổn hển tức giận đi lên lầu.
“Mẹ mẹ…Tiểu Lộ, cô ấy bị sao vậy?”
Tại sao mọi chuyện xảy ra lúc này không giống như trong tưởng tượng của anh vậy?