“Con còn mặt mũi để hỏi câu này nữa à, vừa về đến nhà đã làm cho Tiểu Lộ phải tức giận đến như thế. Con bé đang mang thai đứa con của con trong bụng, không chịu nổi tức giận đâu, con còn không nhanh đi lên dỗ dành nó đi.”
Cáp Nhĩ tức giận liếc mắt nhìn anh, thu lại chén canh trên bàn và quay sang làm một món ăn mới.
Dương Sí đứng đó ngẩn người một lúc lâu, miệng mới lẩm bẩm nói: “Tiểu Lộ có thai rồi sao, vậy là mình sắp được làm cha rồi à?”
Cứ đứng ở cửa lặp đi lặp lại câu đó nhiều lần đến mức Cáp Nhĩ không thể tiếp tục kiên nhẫn nghe thêm được nữa.
“Cha cha cái gì, nếu con muốn làm cha thì còn không nhanh…”
Còn chưa kịp đợi bà ấy nói hết câu, liền nhìn thấy con trai mình xoay người chạy thật nhanh lên lầu.
“Thằng ngốc này.”
Cáp Nhĩ không thể nhịn được cười.
Bà ấy ngược lại sẽ không lo lắng hai người sẽ cãi nhau ầm ĩ trên lầu, Tiểu Lộ nhanh giận nhưng cũng nhanh vui vẻ trở lại, con trai bà ấy chắc chắn sẽ rất vui mừng và hạnh phúc khi biết cô vợ nhỏ của mình đang mang thai, vui mừng còn không hết, làm sao có thể gây ra chuyện được nữa.
Bây giờ phải nghĩ xem tối nay làm món gì ngon để ăn.
Cáp Nhĩ nghĩ như vậy, nhưng lại không biết Dương Sí đã đi lên lầu nhưng căn bản là không thể vào được trong phòng.
“Tiểu Lộ, em hãy mở cửa ra…Anh muốn ôm em.”
Hàn Lộ vẫn đang tức giận nằm trên giường trở người liên tục, không để ý tới anh.
“Tiểu Lộ, em để ý đến anh đi, đã đi ra ngoài hai tháng nay, anh chưa được nhìn em thật kỹ, em mở cửa cho anh vào phòng đi.”
“Sao lại không nhìn, chẳng phải vừa rồi anh liếc mắt một cái đã thấy được em mập lên đó sao?”
Dương Sí: “…”
Thì ra vấn đề là nằm ở chỗ này!
“Em không mập! Là anh không biết là em đang mang trong mình đứa con của chúng ta, mang thai đương nhiên là bụng phải to hơn rồi, cái này không phải là mập! Hơn nữa, vừa nãy anh vẫn chưa nói hết, bụng của em to nhưng mặt em nhìn có vẻ gầy hơn trước, anh còn muốn hỏi em là có phải ở trên đảo không có cái gì ngon để ăn hay không.”
Hàn Lộ mím môi, sờ tay lên khuôn mặt của mình. Vừa nãy khi ở dưới lầu, hình như mẹ cũng nói mình gầy đi, cho nên có lẽ là thật nhỉ?
Cảm giác buồn bực trong lòng dần dần cứ thế tan biến.
Cơn giận đi qua, niềm vui được gặp lại người đàn ông của mình bị kìm nén lại dâng lên. Hàn Lộ quyết định chỉ cần người đàn ông đang đứng bên ngoài cửa cầu xin cô thêm một lần nữa, cô sẽ đứng dậy ra mở cửa cho anh ấy vào phòng.
Kết quả là đợi một hồi lâu, bên ngoài cửa vẫn không có động tĩnh gì, lúc cô bước đến mở cửa nhìn, bên ngoài không một bóng người.
Người đi đâu rồi?
Tại sao lại như vậy được chứ?
Với tính tình của A Sí thì làm sao anh ấy có thể cứ như vậy mà đi được?
Hàn Lộ đang suy nghĩ có nên nể mặt đi xuống lầu nhìn xem hay không thì phía sau lưng đột nhiên có một lồng ngực áp sát vào người cô. Một đôi tay to ôm chặt lấy cô và kéo sát vào trong ngực.
Rõ ràng là Dương Sí đã trèo cửa sổ từ bên ngoài vào đây.
“Em mở cửa rồi, như vậy là không còn giận anh nữa. Ngoan nào, đừng giận anh nữa, hai tháng qua anh ở bên ngoài thật sự rất nhớ em. Anh muốn đột ngột quay lại để tạo cho em một bất ngờ, không ngờ là em lại cho anh một bất ngờ trước.”
Dương Sí vốn dĩ cứ tưởng rằng phải hàng ngàn năm, thậm chí là hàng vạn năm mới có thể có con được, nhưng không ngờ lại có con sớm như vậy.
Hơn nữa, nhìn vào bụng của cô ấy thì có lẽ là đã mang thai ba bốn tháng, hẳn là từ những lần đầu tiên hai người chung đụng đã mang thai.
Thật sự quá vui mừng.
Hàn Lộ có thể cảm nhận được người đàn ông phía sau lưng mình khẽ run lên khi nói những điều này, dường như anh đang rất phấn khích.
Vốn là cô còn muốn già mồm một chút, nhưng bây giờ thì không muốn làm điều đó nữa.
Cô thuận theo cảm xúc của mình liền quay người lại ôm chặt lấy người đàn ông của mình, thoải mái dụi đầu vào lồng ngực anh.
“Hai tháng qua em cũng rất nhớ anh, mỗi ngày nhìn căn nhà rộng lớn này, trong lòng đều cảm thấy trống vắng, không có anh ở bên cạnh, cho dù được ở trong một ngôi nhà rộng lớn thế nào cũng cảm thấy không thoải mái chút nào.”
Từ đỉnh đầu cô truyền đến một tiếng cười khẽ, như thể anh rất hài lòng với những lời vừa rồi của cô.
“Vậy thì sau này anh sẽ không đi đâu nữa, anh sẽ chỉ ở ở lại trên hòn đảo này với em mà thôi.”
Giọng nói của Dương Sí vô cùng dịu dàng, Hàn Lộ như bị mê hoặc, mơ mơ màng màng và chỉ biết liên tục gật đầu.
Hai người nói chuyện thân mật một hồi, Dương Sí nhìn thấy những làn khói bay ra từ trong bếp, trong lòng đột nhiên nhớ lại chén canh lúc nãy.
“Đúng rồi, chén canh gà lúc nãy em vẫn chưa ăn xong, em có muốn ăn thêm một chút nữa không, anh đi lấy cho em một chén khác.”
“Em không muốn ăn canh bây giờ, em buồn ngủ lắm.”
Hàn Lộ nằm bên người Dương Sí, giọng nói mỗi lúc một nhỏ dần, không nói được hai câu liền ngủ thiếp đi. Dương Sí đành nuốt lại vào trong những lời định nói với cô, nhẹ nhàng ôm lấy người cô đặt xuống giường.
Chiếc giường gỗ trong phòng này là do anh tự tay làm, nhưng hôm nay anh lại không nhận ra được nó.