Trên chiếc giường gỗ đã được trải lên hai lớp thảm cỏ thật dày, sau đó thêm một lớp mấy tấm da thú ghép lại, lại thêm một lớp giao tiêu, trên thành giường cũng quấn một vòng giao tiêu, còn treo mấy quả quýt, cũng không biết là để làm gì.
Trên giường ngoại trừ gối của hai người, còn có một con rối hình người thật to, nhìn kích cỡ là biết dựa theo vóc dáng của anh để làm lấy.
Cô vợ nhỏ vừa lên giường liền vong tay qua ôm lấy nó, quả thật khiến Dương Sí ăn dấm một phen. Nhưng bây giờ anh đã quay về, thứ kia cũng không cần thiết phải ở đây nữa, lát nữa sẽ lấy nó ra rồi tự mình thay chỗ của nó cũng được.
Ánh mắt của Dương Sí từ trên giường thu hồi lại rồi nhìn ra xung quanh. Mấy thứ trong căn phòng không có gì thay đổi nhiều so với trước khi anh rời khỏi nhà, xem ra thực sự có chút đơn điệu.
Anh nhớ lại cung điện của mình ở trên thiên giới trước kia, nơi nào cũng đều được trang trí bằng những đồ thủ công mỹ nghệ tinh xảo và tỉ mỉ, và đó là nơi mà cô vợ nhỏ của anh nên sống.
Đáng tiếc là tạm thời anh không thể đưa cô trở về thiên giới được, chỉ có thể chờ thọ chung chính tẩm rồi lại nói sau.
Dương Sí vừa nghĩ đến việc sau này khi mình trở lại thiên giới, có cô vợ nhỏ làm bạn rồi thì cung điện của mình sẽ không còn vắng vẻ nữa, anh liền vô cùng hưng phấn.
Đúng rồi, còn có con của anh nữa!
Đến lúc đó quay về phải mở rộng thêm một chút, có thêm đứa con thì cung điện đó không đủ rộng cho lắm.
Dương Sí ngồi ngây ngốc ở chân giường, suy nghĩ càng lúc càng xa, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng mẹ gọi mình ở dưới lầu thì anh mới chợt bừng tỉnh lại. Vì sợ đánh thức cô vợ nhỏ trên giường, anh nhẹ nhàng đi nhanh bước ra khỏi căn phòng và đóng cửa lại.
“Mẹ mẹ, mẹ hãy nói nhỏ một chút, Tiểu Lộ đang ngủ.”
Cáp Nhĩ lập tức nói nhỏ giọng lại.
“Mấy người Hợp Thụ tới, mang tới một đống đồ đạc, con đi ra đó xem một chút đi.”
“Con biết rồi, con sẽ đi ngay đây.”
Dương Sí trong lòng biết rõ, được chuyển đến đây đều là những thứ đồ vật được trao đổi trong tộc Đại Hùng.
Trước đó khi mang mấy thứ đồ trao đổi được về lại tộc Bạch Hổ, Hợp Thụ và những người khác đều muốn quay về gặp gia đình của mình, còn anh thì lại một khắc cũng không chờ được, muốn ngay lập tức quay về hòn đảo nhỏ này.
Mấy người Hợp Thụ mang đến lúc này lại là đúng lúc, đợi khi cô vợ nhỏ thức dậy có thể cho cô ấy một bất ngờ thú vị.
“Mẹ, bây giờ mẹ hãy giúp con đi đun một nồi nước.”
Dương Sí nói xong liền nhanh chân chạy xuống dưới lầu. Đi theo sau Hợp Thụ và những người đó không biết nói cái gì, từng túi từng túi đồ vật bắt đầu được chuyển vào trong nhà
Tuy nhiên, khi cánh cửa nhà kho chuẩn bị sẵn trước đó được mở ra, anh liền trợn tròn mắt.
“Cái này, những củ khoai lang này được lấy từ đâu mà nhiều thế này?”
Nó chiếm gần một nửa nhà kho, có lẽ phải mấy chục bao, nhiều hơn cả số lương thực mà lần này anh mang về.
Hợp Thụ đi đến gần nhà kho, liếc mắt nhìn vào bên trong cười nói: “Những thứ này nhất định là do những người trong tộc chúng ta mang đến tặng. Anh hãy nhìn những chiếc túi đang đựng những đồ vật kia, có phải giống hệt mấy cái túi mà tộc nhân chúng ta thường làm ra không?”
Dương Sí bình tĩnh lại và nhìn kỹ hơn những chiếc túi đó, đúng là như vậy. Anh chỉ mới rời khỏi nhà hai tháng, trong tộc đã chuyển lên đảo nhiều khoai lang như thế để làm gì chứ?
Lúc này Cáp Nhĩ đi ngang qua, lấy một củ khoai lang, gọt sạch lớp vỏ bên ngoài và cắt thành từng lát nhỏ rồi phân phát cho mọi người đang đứng ở đó.
“Thứ này được gọi là khoai lang, nó mọc dưới đất, khi ăn sống thế này thì giống như một loại trái cây, nếu nướng chín lên thì sẽ có mùi thơm và ăn sẽ ngon hơn. Nhờ vào thứ này mà Tiểu Lộ đã giảm được cơn ốm nghén và không bị nôn ói trong hai tháng qua. Mọi người có muốn ăn thử không?”
Mấy người Hợp Thụ rất sảng khoái nhận lấy những lát khoai lang, một ngụm cắn xuống, hai mắt đều sáng lên.
“A Sí, thứ này ngon hơn nhiều so với gạo và khoai tây mà chúng ta đã đổi lấy!”
Dương Sí: “…”
Cái đồ không biết nhìn hàng này!
Lợi ích của gạo và khoai tây không thua gì khoai lang!
Hừ…
Đợi cô vợ nhỏ ngủ dậy, lấy cho cô ấy thử, rốt cuộc sẽ biết cô ấy thích thứ nào hơn.
Dương Sí trong lòng tràn đầy tự tin, vội vàng nhờ Hợp Thụ và thêm hai người nữa chuyển đồ vào nhà kho. Vừa quay đầu lại, khuôn mặt liền chuyển thành khổ não.
Anh thật sự là một chút lòng tin cũng không có.
Khoai lang có vị ngọt và rất được các giống cái yêu thích, cô vợ nhỏ của anh nhất định cũng thích nó.
Vậy chẳng phải gạo và khoai tây của anh còn chưa gặp mặt mà đã thất sủng rồi sao?