Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 452 - Chương 452. Cơm Đã Lâu Không Được Nhìn Thấy 1

Chương 452. Cơm đã lâu không được nhìn thấy 1 Chương 452. Cơm đã lâu không được nhìn thấy 1

Lúc này trên mặt Dương Sí vô cùng bình tĩnh như thực ra trong lòng anh lại không được bình tĩnh đến như vậy.

Phải bỏ công sức hai tháng trời đi đổi về mấy thứ này, nếu như cô vợ nhỏ của anh không thích, vậy thì chuyến đi ra ngoài lần này của anh coi như đã thành công cốc rồi.

Trước đó anh muốn đi tìm đến tộc Đại Hùng để đổi gạo đổi khoai tây, thứ nhất là vì bộ tộc của mình, muốn tìm cho bộ tộc của mình một loại lương thực có năng suất cao, để cho người trong bộ tộc mình có thêm một loại thức ăn, không đến mức phải đói bụng nữa. Thứ hai cũng là để cho cô vợ nhỏ của mình, để cô có thêm vài loại thức ăn mới.

Kết quả là…

Ngay sau khi mình vừa rời đi, họ đã tìm thấy một loại cây tên là khoai lang so ra còn có năng suất cao hơn cả khoai tây. Mình còn bỏ lỡ tin tức cô vợ nhỏ của mình mang thai nữa, bỏ lỡ ròng rã suốt hai tháng trời.

Càng nghĩ, trong lòng Dương Sí càng không có tư vị gì. Sau khi đuổi mấy người Hợp Thụ rời đi, Dương Sí vội vàng chạy vào trong phòng bếp.

Trong tay anh lúc này còn cầm theo một túi gạo. Khác với mấy túi đựng khoai tây kia, túi đựng gạo này là được đan bằng sợi giao tiêu. Cái này là trước khi anh đi Hàn Lộ đã làm riêng cho anh một cái, trên đường dù có chà xát giày vò như thế nào thì gạo cũng không bị rơi ra ngoài.

Vừa mới xách vào trong phòng bếp, vừa vặn nồi nước mà Cáp Nhĩ đang nấu trên bếp cũng đã sôi lên. Dương Sí trực tiếp mở túi ra lấy ra ba nắm gạo lớn, rửa sạch rồi để vào trong nồi.

Từ trước đến nay Cáp Nhĩ chưa từng nhìn thấy thứ như thế này bao giờ, ngay cả củi cũng không thêm vào trong bếp, đôi mắt nhìn chằm chằm vào trong nồi không hề chớp mắt.

“A Sí, đây là cái gì vậy? Con lại muốn làm gì?”

Dương Sí vừa lấy cái vá gỗ khuấy ở trong nồi vừa trả lời: “Thứ này được gọi là gạo, có thể nấu thành cơm, rất ngon đó mẹ.”

Trước đây anh đã được nếm thử ở tộc Đại Hùng một lần rồi, mặc dù mùi rất thơm nhưng ăn lại không ngon lắm. Tuy nhiên lúc đó là bởi vì tộc Đại Hùng không có nhiều công cụ để nấu ăn, hơn nữa lúc khống chế lửa cũng không được tốt lắm.

Tiểu nha đầu tên là A Âm kia thì ngược lại, cô ta biết mấy chuyện đó nhưng người của tộc Đại Hùng lại quá sủng ái cô ta, căn bản sẽ không để cho cô ta tự tay nấu cơm.

Ngẫm lại cũng đúng, nếu như anh có một đưa con gái mềm mềm như vậy, nhất định cũng sẽ không nỡ để cho con gái mình đi nấu cơm cho người ta.

Động tác trên tay Dương Sí dừng lại, nghĩ đến cái bụng của cô vợ nhỏ của mình.

Ở trong đó sẽ có một nửa khả năng, chính là một đứa con gái.

Một đứa con gái đáng yêu như cô vợ nhỏ của mình…

“Ha ha…”

“Đang cười ngây ngô cái gì vậy hả? Mẹ đang hỏi con đó! Thứ này con có xác định là ăn được hay không? Tiểu Lộ còn đang mang thai đứa bé đấy, nếu thứ mà không xác định có ăn được hay không thì đừng nên cho con bé ăn.”

“Hả? Ôi, cái này có thể ăn có thể ăn, người của tộc Đại Hùng đã ăn rất nhiều năm rồi. Mẹ cứ yên tâm đi, con so với mẹ còn lo lắng cho cô ấy hơn nữa, làm sao có thể cho cô ấy ăn mấy thứ bậy bạ được.”

Dương Sí tiếp tục dùng vá gỗ khấy đảo ở trong nồi, đợi đến khi cơm ở trong nồi bắt đầu nở ra liền bảo mẹ mình chỉnh nhỏ lửa lại, vớt hết gạo ở trong nồi ra, cho vào trong một cái nồi khác, thêm vào một chút nước rồi bắt đầu chưng.

Sau khi đậy nắp lại thật kín, liền yên lặng ngồi chờ cơm chín.

Anh lại còn múc hết toàn bộ nước cơm ở trong nồi kia ra, lại đem nồi đi rửa thật sạch sẽ rồi ngoan ngoãn ngồi xuống bếp canh chừng lửa, nhường cái nồi lại cho mẹ mình đi xào rau.

Canh buổi tối đã được nấu xong, Cáp Nhĩ liền cầm mấy quả trứng gà ra, dùng mỡ heo xào một dĩa trứng gà, lại hấp thêm mấy con cá vàng nữa. Thấy bà ấy lại chuẩn bị làm thêm một chút gì đó nữa để ăn, Dương Sí lập tức ngăn bà ấy lại.

“Mẹ ơi có những món ăn này là đủ rồi, lát nữa còn có cơm mà, không cần nấu thêm mấy món khác nữa đâu.”

“Chỉ có một chút xíu cơm như vậy thì đủ cái gì chứ, qua một tháng thì khẩu vị của Tiểu Lộ đã tốt rồi, chỉ có một chút xíu đồ của con như vậy thì một mình con bé đã ăn hết rồi, thêm con nữa thì làm sao mà đủ được.”

Dương Sí: “…”

Tại sao anh lại có cảm giác khi mình trở về mà mẹ lại trở nên ghét bỏ mình như thế nhỉ? Địa vị của anh trong lòng mẹ có khi chỉ còn lại một chút nhỏ xíu mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment