“Đại khái vốn dĩ là anh ta phải chết trong quá trình săn bắn mới được. Vậy cho nên anh ta mới liều mạng đi ra ngoài săn bắn như thế. Chỉ cần ngay khi anh ta chết đi, thần hồn quy vị, anh ta có thể mang em gái em đi, còn có tiên thai kia nữa.”
Biết Dương Sí không phải là đang trốn tránh, Hàn Sương dần dần tỉnh táo lại.
“Vậy thì A Diễm phải làm sao đây?”
“Cái này...”
Bạch Chiến lập tức ngậm miệng lại, ý tứ rất rõ ràng. Tiểu Diễm là không thể mang theo được. Tâm tình Hàn Sương vừa mới buông lỏng được vài phần lại lập tức trở nên nặng nề.
Tiểu Diễm còn nhỏ như vậy, phải rời xa cha mẹ sẽ vô cùng đáng thương.
“Thật sự không còn biện pháp nào nữa sao?”
“Thằng bé có sứ mệnh riêng của nó, cho dù có thể đi thì nó cũng không thể đi được.”
Bạch Chiến vừa dứt lời, bầu trời liền vang lên một tiếng ầm vang vọng.
“Được rồi được rồi, biết rồi mà, không nói là được chứ gì.”
Thiên cơ không thể tiết lộ.
Hàn Sương hiểu rồi.
Kể từ đó, cô ở lại trên đảo, chăm sóc em gái mình cùng với hai đứa trẻ. Cáp Nhĩ cái gì cũng không hiểu rõ, mà cô lại không tiện giải thích rõ ràng, chỉ là nói giống như em gái mình là bị suy nhược sau sinh.
Nửa tháng sau, bệnh của Hàn Lộ càng lúc càng nghiêm trọng, đứa bé mới sinh cũng hết sức nguy cấp, tình hình đang gấp gáp như vậy thì người của tộc Bạch Hổ lên đảo.
Còn là mang thi thể của Dương Sí trở về.
Đêm đó trên đảo xuất hiện thiên tượng giống như lúc Đại Bạch trở về thiên giới. Một người đàn ông trông giống hệt Dương Sí rơi xuống đảo.
Cáp Nhĩ vừa nhìn thấy anh liền nhào tới ôm lấy anh khóc toáng lên.
Lúc trước vừa nhìn thấy thi thể con trai mình, bà ấy như đứt từng khúc ruột, cũng sợ Tiểu Lộ biết được sẽ càng thêm thương tâm, bệnh tình sẽ trở nên trầm trọng hơn. Bây giờ thì tốt rồi, con trai bà ấy vẫn chưa chết.
“A Sí, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Nếu như con chưa chết, vậy thì người nào đang nằm ở trong nhà?”
“Mẹ à, chuyện này là như vậy…”
Dương Sí lúc này cũng không thể ở lại đây quá lâu được, cho nên chỉ đơn giản là đem tình huống của mình nói sơ qua một lần cho Cáp Nhĩ nghe. Sau khi nghe xong, Cáp Nhĩ hoảng hốt suýt chút nữa chân đã mềm nhũn phải quỳ xuống.
“Không còn nhiều thời gian nữa, con phải nhanh chóng đưa hai mẹ con Tiểu Lộ rời đi. Mẹ cứ yên tâm, chúng con đều sẽ sống thật tốt. Chờ cho Tiểu Lộ khỏe lại rồi thì con sẽ mang cô ấy trở về.”
Cáp Nhĩ lúc này đầu óc choáng váng, trong đầu cứ thấy ong ong, chỉ có thể theo bản năng gật đầu theo lời con trai mình.
Dương Sí liền buông bà ấy ra, lắc mình bước lên lầu hai.
Hàn Sương cùng Đại Bạch lúc này đều đang ở trong phòng, thấy Dương Sí bước đến cũng không hề kinh ngạc. Chỉ có Tiểu Diễm chạy nhanh tới, ôm chầm lấy anh khóc toáng lên.
“Cha, cha đi đâu vậy, vì sao lúc ở dưới lầu cha lạnh như băng thế, cũng không để ý tới con?”
Trong lòng Dương Sí chua xót, ôm con trai mình vào trong ngực, cố gắng dùng những lời lẽ đơn giản nhất để giải thích cho cậu bé nghe.
“A Diễm, mẹ con và em gái con bị bệnh rất nghiêm trọng, cha phải dẫn mẹ con và em gái rời đi một thời gian. Con ở lại ngoan ngoãn một chút, nghe lời bà nội và dì Sương Sương nhé, chỉ cần bệnh của mẹ con tốt lên là chúng ta sẽ trở về.”
Tiểu Diễm nước mắt lưng tròng nhìn cha, trong lòng mặc dù rất khó chịu nhưng vẫn hiểu được ý tứ của cha mình.
“Con biết rồi, con sẽ ăn cơm ngoan, ngủ ngoan để nhanh lớn lên. Cha, cha sẽ sớm quay lại phải không?”
Cái này thì Dương Sí lại không thể bảo đảm được.
Một ngày trên trời bằng một năm ở dưới hạ giới. Lần này vừa đi, đến lúc trở về thì Tiểu Diễm tất nhiên đã trưởng thành rồi.
“A Diễm, cha chỉ có thể nói với con rằng cha sẽ cố gắng tranh thủ về sớm nhất có thể.”
Dương Sí quay đầu nhìn về phia Hàn Sương, trịnh trọng đem con trai của mình giao lại trong tay cô ấy.
“Đa tạ chị mấy ngày nay đã thay tôi chăm sóc mọi người trên đảo. Có lẽ Bạch Chiến đã nói hết với chị rồi. Lần này chúng tôi đi cũng không biết khi nào sẽ trở về. Còn A Diễm, kính nhờ chị.”
Hàn Sương hừ lạnh một tiếng, thúc giục nói: “Mau đi đi, A Diễm thì tự tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt.”
Đôi mắt Dương Sí đỏ hoe, cuối cùng xoa đầu con trai mình, xoay người ôm lấy hai mẹ con Hàn Lộ đã mê man bất tỉnh, trong nháy mắt liền biến mất.
Tiểu Diễm thấy rõ ràng, nhưng lại không khóc không nháo.
Hàn Sương vốn định dẫn cậu bé về tộc Giao Nhân, nhưng cậu bé lại kiên trì muốn ở lại đảo cùng với bà nội, Hàn Sương không còn cách nào đành phải nói lại trong tộc một tiếng rồi cũng chuyển lên đảo. Thỉnh thoảng mới quay lại trong tộc một lần.
A Diễm rất thông mình, từ nhỏ đã đi theo Bạch Chiến học văn học võ, vừa mới trưởng thành đã học được bảy tám phần bản lĩnh của Bạch Chiến rồi.
Cậu bé trở thành một người xuất sắc nhất trong thế hệ người trẻ tuổi của tộc Bạch Hổ. Đại Sơn trực tiếp coi cậu bé thành tộc trưởng kế nhiệm để bồi dưỡng.
Khi cậu được hơn hai mươi tuổi, tộc Minh Xà tộc Thiên Lang đã ẩn mình nhiều năm lại bắt đầu nổi lên làm loạn. Chính cậu đã lãnh đạo tộc nhân chiến đấu chống lại, thu phục những bộ tộc kia.
Lại qua thêm năm năm nữa, sau khi kế nhiệm chức tộc trưởng, cậu đã thống nhất toàn bộ phiến lục địa này, trở thành một vị vương giả có địa vị tối cao ở trên phiến lục địa.
Lúc này đột nhiên cảm thấy nhàm chán.
Nhiều năm như vậy rồi mà cha mẹ vẫn không trở về, có khi nào đã quên mất cậu rồi không?
A Diễm ngồi một mình ở bên vách núi, uống một vò rượu trái cây trộm được ở chỗ sư phụ Đại Bạch, trên khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng nhuộm thêm mấy tia buồn khổ hiếm thấy.
Nhiều năm như vậy, được bà nội yêu thương, dì Sương chăm sóc, còn có sư phụ Đại Bạch dốc lòng tương trợ, đáng ra cậu phải nên hài lòng mới phải.
Nhưng mà…
“A!”
Một tiếng ầm nhỏ vang lên ở phía sau lưng cậu.
A Diễm quay đầu nhìn lại, kinh hãi suýt chút nữa ngã xuống khỏi vách núi.
Một bóng người nhỏ bé đang lăn lộn ở trên mặt đất.
Trái tim A Diễm đập thình thịch.
“Cô bé, em là ai vậy?”
Cô bé con ở trên mặt đất vừa nghe thấy giọng nói của cậu, lập tức ngồi dậy, nhẹ nhàng chạy tới ôm chầm lấy A Diễm rồi vui vẻ kêu lên:
“Anh ơi!”
(Toàn văn hoàn)
(Toàn văn hoàn)