Đứa bé con mới sinh nằm ở bên cạnh người Hàn Lộ đột nhiên khóc e e hai tiếng. Bạch Chiến vừa nhìn thấy lập tức thay đổi sắc mặt.
“Sương Sương, em gái em chỉ sợ không tốt rồi.”
Có thể làm cho người vẫn luôn cợt nhả như Bạch Chiến trở nên nghiêm túc như vậy, trong lòng Hàn Sương thoáng chốc liền giật mình.
“Rốt cuộc thì con bé bị sao vậy?”
“Cô ấy…sinh ra một tiên thai.”
“Tiên thai? Không phải anh nói là Dương Sí hạ phàm bằng thân xác người phàm trần à? Con bé làm sao có thể sinh ra tiên thai được?”
Bạch Chiến gãi gãi đầu, cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Tuy rằng anh không biết trong chuyện này đã xảy ra sai lầm gì, nhưng đứa bé này đích thật là tiên thai không sai. Nhưng mà vì đứa bé còn quá nhỏ nên không thể khống chế được tiên khí ở trên người, vậy nên tiên khí kia đang dần dần mất đi. Nếu một ngày đó toàn bộ tiên khí không còn nữa, vậy thì đứa bé này chỉ có thể vĩnh viễn ngủ say mà thôi.”
Tất nhiên, đây cũng chưa phải là điều tồi tệ nhất.
“Còn về phần em gái của em, tuy rằng cô ấy có huyết mạch cường đại của giao nhân nhưng khi thai nghén tiên thai vẫn là quá sức. Cơ thể của người mẹ bị hao tổn quá lớn, nếu như không có thần khí ở trên thiên giới nuôi dưỡng thì chỉ sợ không thể sống quá một tháng nữa.”
“Một tháng sao? Đại Bạch! Không phải anh và Dương Sí đều là mấy thần quân ở trên thiên giới à? Chắc chắn phải có cách nào đó phải không?”
Hai mắt Hàn Sương lập tức đỏ bừng lên, nắm lấy cánh tay Bạch Chiến giống như đang nắm lấy sợi dây cứu mạng.
Bạch Chiến lộ ra vẻ mặt khó xử.
“Sương Sương, em cho rằng từ trên thiên giới xuống hạ giới là muốn xuống thì xuống, muốn về thì về sao? Dương Sí xuống đây chính là lịch kiếp, trừ phi anh ta chết tự nhiên, còn không thì căn bản không có cách nào trở về thiên giới được. Còn anh, coi như là tự áp dụng hình phạt đi xuống đây, không được năm mươi năm cũng đừng nghĩ đến chuyện trở về.”
Nhưng mà, Hàn Lộ đã không thể sống được đến lúc đó. Hàn Sương nghe xong đầu óc tự nhiên ong ong, lập tức chạy ra khỏi phòng.
“Dương Sí! Dương Sí!”
Em gái mình đã bị bệnh đến mức như vậy, cậu ta thế mà lại không ở bên cạnh chăm sóc con bé!
“Sương Sương…”
Một đứa bé nước mắt đầy mặt chắn ở trước mặt Hàn Sương.
“Người này nói có phải là sự thật không? Mẹ của cháu thật sự là không thể sống quá một tháng nữa à?”
Hàn Sương im lặng, ôm đứa bé vào trong ngực rồi dịu dàng xoa đầu dỗ dành nó.
“A Diễm cháu đừng lo nghĩ nhiều quá. Mẹ của cháu nhất định sẽ không sao cả. Cháu nói cho dì biết, cha của cháu đi đâu rồi?”
A Diễm tự lau nước mắt, chỉ về hướng tộc Bạch Hổ nói: “Cha đi về trong tộc rồi, đã mấy ngày vẫn chưa quay lại. Bà nội thì đi đào khoai lang, cháu thì đang ngủ. Mẹ cũng vẫn ngủ liên tục, mấy ngày nay mẹ cứ ngủ mãi không chịu tỉnh lại.”
Cậu bé nói rõ ràng rành mạch những chuyện xảy ra ở trong nhà.
Hàn Sương vừa vui mừng lại vừa đau lòng.
A Diễm lúc này mới được mấy tuổi chứ, thế mà càng lúc càng hiểu chuyện. Dương Sí thật sự rất đáng giận, tình huống của em gái cô như vậy mà cũng không nói cho Bối Bối đi đến tộc Giao Nhân thông báo cho mình một tiếng để mình đến đây chăm sóc cho con bé.
Trên đảo chỉ còn lưu lại một mình Cáp Nhĩ, hai đứa bé, còn có em gái cô đang bị bệnh như vậy, làm sao có thể chăm sóc cho tốt được chứ?
“Lẽ ra lúc trước không nên để cho con bé trở về.”
Không có Dương Sí, con bé sẽ ở lại trên đảo Giao Nhân với cô, cho dù ít niềm vui hơn nhưng ít nhất cũng không bị mất mạng.
Trong lòng Hàn Sương nặng trĩu, vừa nghĩ đến bộ dáng hiện tại của em gái mình liền cảm thấy lòng đau như cắt. Còn có hai đứa bé này nữa, cũng rất đáng thương.
“A Diễm cháu có đói bụng không?”
“Không đói, bà nội có hấp trứng cho cháu ăn rồi. Sương Sương, dì có đói bụng không?”
Hàn Sương lắc đầu, quay đầu lại nói với Bạch Chiến: “Em ở lại trên đảo chăm sóc cho con bé, anh nói với Bảo Bảo chở anh đi đến tộc Bạch Hổ, tìm Dương Sí về đây cho em.”
Bạch Chiến theo bản năng muốn cự tuyệt, chỉ là nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô, tiếng cự tuyệt đến miệng còn không thể thốt ra lời.
Tìm thì tìm, anh ta cũng không tin tên Dương Sí kia ở chỗ này mà còn dám đánh anh ta.
Rất nhanh anh ta liền rời khỏi hòn đảo nhỏ, lại rất nhanh quay trở về, nói rằng mình không tìm thấy được Dương Sí.
“Không tìm được cậu ta sao?”
Trong mắt Hàn Sương toát ra mấy tia sát ý.
Cho dù Dương Sí có là thần thì thế nào chứ, dám khi dễ em gái cô như vậy, cho dù cô không thể giết được cũng phải thử một phen.
Bạch Chiến thấy cô tức giận đến như vậy liền vội vàng giải thích: “Là không tìm được người, nhưng mà tộc trưởng tộc Bạch Hổ kia nói là Dương Sí đi ra ngoài săn bắn.”
“Săn cái gì mà săn chứ? Em gái em đã như vậy rồi mà cậu ta còn có tâm tình đi quản cái gì mà săn bắn nữa à?”
“Trước tiên em đừng có vội vàng nổi giận như vậy. Anh ngược lại lại cảm thấy tên Dương Sí kia có ý định riêng rồi. Tộc trưởng tộc Bạch Hổ nói rằng anh ta đã liên tục đi ra ngoài săn bắn nhiều ngày nay, cũng không chịu nghỉ ngơi gì hết. Lúc săn bắn còn chuyên môn chọn mấy con mồi lợi hại mà tấn công, trên người mấy vết thương lớn nhỏ nhiều không kể hết. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì nói không chừng một ngày nào đó anh ta sẽ chết dưới móng vuốt của con mồi.”
Hàn Sương lập tức sửng sốt.
“Ý anh nói là, cậu ta đang muốn chết?”
Bạch Chiến gật đầu.