Buổi tối hai người vốn là đang ở dưới tàng cây ăn cá nướng cua nướng, trăng sáng gió mát, tinh quang rạng rỡ, là một buổi tối vô cùng dễ chịu.
Bạch Chiến tri kỷ giúp Hàn Sương nướng một con cua mà cô thích ăn, còn giúp cô lột cua gỡ thịt ra từng chút một để vào trong mai cua nữa.
Hạo Lan tên kia đã từng có một lần trong cung yến tự tay bóc một con tôm cho cô vợ nhỏ ăn khiến người ta cảm động phát khóc. Mình tự tay bóc cua như thế này, hẳn là cũng không sai.
Hàn Sương quả thật là cảm động đến không chịu nổi, nhưng cô càng cảm động thì càng muốn anh phải nhanh chóng quay trở về thiên giới. Nếu không thì cô thật sự sợ mình được sủng ái quá mức nên sẽ không muốn cho anh trở về.
“Bạch Chiến, anh rốt cuộc khi nào mới trở về vậy?”
Bộp một tiếng, một đống thịt cua đầy tràn cứ như vậy mà rơi xuống đất.
“Tại sao em cứ muốn cho anh rời đi thế hả? Hàn Sương cái người phụ nữ này!”
Quả thực là quá tức giận.
Anh ta đã làm rất nhiều chuyện đến như vậy, thế mà người phụ nữ này vẫn không muốn để cho anh ta ở lại đây.
“Em đến cùng thì đang nghĩ cái gì vậy? Tại sao lại không thể dứt khoát một chút chứ? Em thích anh, anh cũng thích em, chẳng lẽ lại không thể ở bên nhau được sao?”
“Vậy còn các con dân của anh thì sao? Cứ để mặc kệ như thế à?”
Hàn Sương cũng có chút kích động.
“Lần trước anh xuống đây, trên phiến đại lục này đã xảy ra bao nhiêu thiên tai như vậy, lại còn phải chết biết bao nhiều người anh cũng biết mà. Bạch Chiến, anh không thể cứ ích kỷ vô tình như vậy được.”
Còn tưởng rằng là vì nguyên nhân gì, thì ra là bởi vì cái này.
Bạch Chiến thở phào nhẹ nhõm, lại cười đùa tí tửng tiến đến bên cạnh Hàn Sương nói: “Thì ra là em lo lắng đến chuyện này à, em yên tâm đi, trước khi anh xuống đây thì đã từ chức thần thú rồi. Hiện tại anh cũng chỉ là một thần quân bình thường thôi.”
“Cái gì?”
Hàn Sương hoàn toàn không nghĩ tới chuyện mà mình lo lắng nhất lại căn bản không phải là chuyện gì lớn, nhất thời vừa giận lại vừa thẹn, mạnh miệng nói: “Thần quân bình thường cũng là thần, dù sao thì cũng không phải là có thể cùng một đường với em được.”
Bạch Chiến nghe xong lời này cũng không vui, lập tức đưa tay gõ đầu cô một cái.
“Tại sao lại không thể cùng một đường với em được, không phải em gái em cũng sống cùng với con hổ thối kia rất tốt sao? Bây giờ còn sinh ra mấy đứa bé nữa, em còn có điều gì phải lo lắng nữa hả?”
Hàn Sương: “???”
*
“Anh nói cái gì, con bé và một con hổ là sao?”
Trong lòng Bạch Chiến biết mình đã bị lỡ miệng, muốn thu hồi lời nói đã nói ra là không có khả năng. Liền dứt khoát đem thân phận của Dương Sí khai báo hết toàn bộ, thuận tiện còn bán thảm nữa.
“Em không biết đâu, tên kia lúc ở trên thiên giới vô cùng hung dữ, còn đánh anh rất nhiều lần nữa.”
Hàn Sương lúc này cũng không còn để ý đến anh ta, trong đầu cô lúc này đều nghĩ không biết em gái mình có biết chuyện này không, con bé có sợ không, sau này phải làm như thế nào bây giờ?
“Anh nói xem, con bé có biết chuyện này không nhỉ?”
Bạch Chiến buông tay, tỏ vẻ anh ta cũng không rõ ràng cho lắm.
Anh ta vừa trở về thiên giới đã phải vội vàng bổ khuyết mấy lỗ hổng ở các phương tiểu giới, lúc có thời gian rảnh cũng là nói chuyện với Hàn Sương, chuyện của Dương Sí ở bên kia cũng chỉ loáng thoáng nghe được một chút, làm sao có thể biết được rõ ràng như vậy.
Mấu chốt là chỉ cần nhìn đến liền thấy tim đau.
Người ta có vợ đẹp con ngoan gia đình hạnh phúc, còn bản thân mình thì lại phải cô đơn một mình bận rộn đến choáng váng cả đầu óc, ngẫm lại thôi cũng muốn chết vì chua xót rồi.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, anh ta đã từ chức thần thú, ngày sau cũng sẽ giống như tên kia..
Hả? Vợ đẹp có rồi, còn con ngoan thì sao? Không phải là thần quân bọn họ muốn có con nối dõi cũng sẽ rất khó khăn sao? Tại vì sao hai người Dương Sí lại có thể sinh hết đứa này lại tiếp đứa khác như thế?
Thật sự là Bạch Chiến tò mò muốn chết, cho nên ngay khi Hàn Sương vừa nói muốn sang đó thăm em gái mình, anh ta không cần suy nghĩ lập tức đi theo.
Hai người khởi hành là vào ngày hôm sau.
Hàn Sương vốn tưởng rằng em gái mình vẫn còn hơn mười ngày nữa mới sinh con, không nghĩ tới cô dẫn theo Bạch Chiến vừa mới bước lên đảo đã nhìn thấy bụng của em gái mình đã xẹp rồi.
Hơn nữa sắc mặt của con bé còn rất kém, tái nhợt không có chút máu, nhìn có vẻ cực kỳ suy yếu, rất không thích hợp.
“Có chuyện gì vậy? Không phải là vẫn còn hơn mười ngày nữa mới sinh sao?”
Hàn Lộ nở nụ cười, muốn ngồi dậy, kết quả là cả người mềm nhũn vô lực lại nằm xuống giường.
“Chỉ là có chuyện ngoài ý muốn xảy ra nên mới bị ngã.”
Cô không muốn chị gái mình lo lắng theo nên chỉ thuận miệng giải thích mấy câu. Kết quả là còn chưa kịp nói xong thì cả người liền mê man ngủ thiếp đi.