Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 469 - Chương 469. Phiên Ngoại 7

Chương 469. Phiên ngoại 7 Chương 469. Phiên ngoại 7

Đương nhiên là cô nghe được, nhưng mà điều này cũng quá hoang đường, thật sự là cô không thể tin nổi. Đường đường là một thú thần, thế mà lại cũng chính là Đại Bạch mà mỗi ngày đều bị cô bắt nạt.

“Anh, anh thật sự là Đại Bạch à?”

“Đương nhiên, không phải là em đã tận mắt nhìn thấy rồi à? Đó chính là chân thân của anh.”

Hàn Sương: “…”

Cho nên nói, bộ dáng hung dữ của mình trước kia anh ta đều nhìn thấy đúng không?

Vừa nghĩ đến trước kia mình ở chung với Đại Bạch như thế nào, cả người Hàn Sương đều như muốn bốc cháy. Quả thực chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

“Anh, anh đi ra ngoài, em muốn yên lặng một chút!”

Hàn Sương đầu cũng không dám ngẩng lên, vừa cúi đầu vừa đẩy người ra khỏi phòng. Lúc này cô đã nhớ đến việc đóng chặt cửa sổ lại.

Sau khi xác định là không còn có ai có thể nhìn thấy mình nữa, lúc này cô mới nhào đến trên giường, đem mặt mình chôn vào trong chăn giao tiêu mềm mại, im lặng phát tiết cảm xúc đến hơn nửa ngày. Chờ đến khi cô tỉnh táo trở lại nhận ra mình đã làm cái gì thì thời gian đã qua thật lâu.

Trời ạ, bên ngoài chính là thú thần! Mình thế mà lại đuổi thú thần ra khỏi cửa!

Hàn Sương lặng lẽ mở cửa sổ thò đầu ra nhìn thoáng qua ở bên ngoài, ở ngoài đó đã không còn bóng người nào nữa. Lại nhìn vào gốc cây cũng không còn bóng dáng một ai.

Anh ta, đã đi rồi sao?

Cũng đúng thôi, đường đường là một thú thần đi đến đâu lại không nhận được chiêu đãi tốt nhất chứ? Đến chỗ mình lại suýt nữa bị thiến không nói, còn bị đuổi ra đứng ở ngoài cửa nữa. Đổi lại là ai cũng phải đi, tính tình hơi kém còn có thể giáng tội nữa.

Hàn Sương hít sâu một hơi, vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía đằng xa.

Chờ đợi lâu như vậy mới có thể gặp được người, kết quả lại bị cô làm cho tức giận mà đi. Cộng thêm thái độ của cô đối với anh ta trước kia nữa, chỉ sợ anh ta lúc này vừa đi sẽ không bao giờ quay lại đây nữa.

Tại sao lại trở thành như thế này chứ?

“Còn giận anh nữa không?”

Một cái đầu người đột nhiên từ phía trên thò xuống, xuất hiện ở trước mặt Hàn Sương.

“A!!!”

Hàn Sương bị làm cho giật mình phải đặt mông ngồi bệt xuống đất.

Bạch Chiến lúng túng nhảy vào trong phòng đỡ người đứng dậy, lại từ sau lưng lấy ra một bó hoa dại.

“Hoa này tặng cho em, đừng có tức giận nữa được không?”

Hàn Sương ngây ngốc nhận lấy, nhưng cổ họng giống như bị cái gì đó chặn lại, không thể nói nên lời.

Mình không hề tức giận mà…

Người nên tức giận không phải chính là anh ta sao?

“Tại sao lại nhìn anh như vậy? Anh đẹp trai quá à?”

Tự kỷ đến như vậy cũng chỉ có thể là Bạch Chiến không biết xấu hổ kia nói ra mà thôi. Hàn Sương cũng không biết phải tiếp lời thế nào, khuôn mặt đỏ bừng cầm lấy bó hoa kia đi tìm một cái chậu đá bỏ vào trong.

Hai người đến lúc này mới coi như hoàn toàn thả lỏng.

Nhưng trong lòng Bạch Chiến cũng không hề vui vẻ được bao nhiêu.

Tuy rằng anh ta có thể lấy lại hình người ở lại bên cạnh Hàn Sương, nhưng quan hệ của hai người lại trở nên vô cùng kỳ quái. Cô ấy đối với mình có vẻ như là cung kính hơn một chút, hoàn toàn không còn cảm giác thân cận như lúc trước khi mình vẫn còn là Đại Bạch.

Trong lòng Hàn Sương thực chất cũng không phải là một người phụ nữ dịu dàng thục nữ gì, mấy ngày nay tính tình luôn bị đè ép xuống, Bạch Chiến thấy vậy cũng thấy nghẹn thay cho cô ấy. Anh ta có lòng muốn nói chuyện tâm sự với cô nhưng người phụ nữ này luôn tìm đủ loại lý do để đi ra ngoài làm cái này cái kia.

Bạch Chiến chỉ cảm thấy vô cùng bất lực, không hiểu người phụ nữ này rốt cuộc suy nghĩ gì trong đầu.

Rõ ràng lúc ở trên trời khi câu thông với cô ấy, cô ấy đã hy vọng mình có thể hạ phàm đến thế nào. Nhưng đến lúc mình thật sự xuống tới đây, đến trước mặt cô ấy thì cô ấy giống như là đã đổi ý, suốt ngày hối thúc mình trở về thiên giới.

Hạo Lan quả thật nói không sai, lòng dạ phụ nữ giống như mò kim dưới đáy biển.

Tuy nhiên, cho dù đó có là kim thì mình cũng có thể vớt lên cho cô ấy được.

Bạch Chiến dứt khoát trở về hình dạng hồ ly, giống như trước đây, không cần đến da mặt lăn qua lộn lại trước mặt Hàn Sương.

Nếu là lúc trước, mỗi lần Hàn Sương không kiên nhẫn thì lập tức túm lấy Đại Bạch ném đi. Còn bây giờ thì Hàn Sương làm sao còn dám động tay động chân nữa.

Đánh không được mắng không được, còn phải cung phụng nữa.

Kỳ thật đường đường là một thú thần tự hạ thấp thân phận thần thú của mình để dỗ dành cho mình vui vẻ thì đáng lý ra trong lòng Hàn Sương phải cực kỳ vui vẻ thỏa mãn mới đúng. Chỉ là một người một thần, làm sao có thể có kết quả tốt gì được.

Lúc trước anh ta mới xuống phiến đại lục này một năm, phiến đại lục này đã xảy ra nhiều tai họa như vậy. Nếu như anh còn lưu lại đây nữa, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Quả thật là cô rất thích anh ta, nhưng vẫn có một số việc so với tình cảm còn quan trọng hơn nhiều.

Trong lòng cả hai người đều kìm nén, rốt cuộc đến lúc Hàn Sương một lần nữa hỏi Bạch Chiến lúc nào anh ta sẽ trở về thiên giới thì lập tức bùng nổ.

Bình Luận (0)
Comment