Lúc Bạch Chiến bị trói lại, chỉ là có hơi bối rối nhưng cũng không hề hoảng hốt. Nhưng chỉ chốc lát sau, khi anh ta nhìn thấy Hàn Sương cầm ra một thanh chủy thủ, sau đó liền kéo! Mở chân của mình ra!
Đây là cô muốn làm gì?
Cảm giác có chút không ổn, lúc này có muốn không hoảng cũng không được.
“Đại Bạch, mày cũng đừng có lộn xộn, tao ra tay sẽ rất nhanh thôi. Đến lúc không còn thứ kia thì mày sẽ không còn mấy cái ý nghĩ lung tung lộn xộn đó nữa.”
Bạch Chiến: ???
Cô ấy đang nói về cái gì thế? Cái gì là không còn thứ kia thì sẽ không có ý nghĩ lộn xộn nữa?
Chờ đã!
Bây giờ trạng thái của mình lúc này là đang hiện nguyên hình…
Chẳng lẽ là người phụ nữ này cho rằng mình đang đến thời kỳ động dục à??
Bạch Chiến đại khái đã hiểu được bây giờ Hàn Sương đang định làm gì, tức giận đến nỗi lông toàn thân xù lên.
Cô ấy điên rồi à?
Ánh mắt Hàn Sương nhìn chằm chằm không chớp mắt vào nơi mà mình chuẩn bị động thủ, không hiểu sao lại cảm thấy xấu hổ. Một đao này đi xuống, chắc hẳn sẽ bị chảy rất nhiều máu, không được, cần phải tìm thêm một ít dược thảo cầm máu tới đây.
Cô liền vội vàng xoay người đi vào phòng, định tìm một ít thảo dược cầm máu. Lúc đi ra liền phát hiện Đại Bạch vốn bị trói chặt không ngờ đã giãy khỏi dây thừng, mắt thấy nó sắp chạy xuống khỏi nhà cây.
“Đại Bạch, mày quay lại đây cho tao.”
Hàn Sương nhanh chóng nhào ra, vừa vặn bắt được cái đuôi của Đại Bạch bắt nó vào trong tay.
“Yên tâm đi, sẽ không đau lắm đâu. Nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra thì máu của tao còn có thể cứu mày được mà.”
Bạch Chiến kẹp chặt hai chân lại, vừa xấu hổ vừa tức giận. Nhiều năm như vậy rồi, cũng chỉ có duy nhất một người phụ nữ trước mắt này dám nhục nhã anh ta như thế. Anh ta đường đường là một thần quân ở thiên giới, làm sao có thể bị, như, thế, được!
Mắt thấy Hàn Sương lại xách anh ta trở lại chuẩn bị động đao, anh ta lại không thể giãy dụa thoát ra được, đành phải bất đắc dĩ biến trở về lại thành hình người.
Hồ ly ở trong tay đột nhiên biến thành một người đàn ông, đương nhiên là trọng lượng khác hẳn, cả người Hàn Sương bị kéo xuống, hai người lập tức lăn thành một đoàn.
Hàn Sương: “…”
Bạch Chiến: “…”
Cảnh tượng lúc này cực kỳ xấu hổ.
Hàn Sương liếc mắt một cái liền nhận ra người đang nằm đè ở phía trên người mình chính là người đàn ông mà cô nghe nói đã rời khỏi đảo kia.
“Mày…Anh! Anh đã làm gì Đại Bạch rồi?”
Bạch Chiến khuôn mặt đỏ bừng từ trên người cô đứng lên, thấp giọng nói: “Tôi chính là Đại Bạch.”
Hàn Sương kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua, cũng không phải là bởi vì người đó nói anh ta chính là Đại Bạch, mà là bởi vì giọng nói của người này lại giống hệt như thần thú!
Ngày mà Đại Bạch biến mất, cô liền mơ hồ đoán được Đại Bạch đến từ trên trời. Nhưng khi đó cô chỉ cho rằng Đại Bạch là thú cưng của một vị thần tiên nào đó ở trên trời mà thôi, cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới Đại Bạch sẽ là thần tiên.
Nhưng bây giờ Đại Bạch đã biến thành người, còn có giọng nói giống hệt như thần thú, vì vậy có thể…
Người đàn ông này chính là thần thú?
Hàn Sương bị suy đoán của mình làm cho kinh hãi, trong đầu rối bời, theo bản năng liền chạy về nhà, còn thuận tay đóng cửa lại.
Bạch Chiến nghĩ đến việc cô sẽ mắng mình, hoặc là cô sẽ không để ý tới mình, nhưng lại không nghĩ là cô sẽ phản ứng như vậy.
Trốn trong phòng là sao chứ?
“Hàn Sương mau ra đây.”
Người trong phòng không hề nói một tiếng nào, nhưng có thể nghe được tiếng bước chân lộn xộn, giống như là cô đang đi qua đi lại ở trong phòng.
Có thể thấy được trái tim cô bây giờ đang hoảng loạn đến thế nào.
Trong lòng Bạch Chiến biết rằng nếu hôm nay mình không thể nói rõ ràng với người phụ nữ này, vậy thì sau này cô ấy nhất định sẽ tránh mình như tránh rắn rết.
Nếu như cô ấy đã không chịu đi ra thì mình phải tự mình đi vào vậy.
Cửa chính của nhà trên cây đóng lại rất chặt, nhưng cửa sổ ở một bên lại mở ra. Bạch Chiến hưu một tiếng lại biến trở về nguyên hình, tung người nhảy vào trong nhà.
Hàn Sương đang cắn tay đi tới đi lui ở trong nhà, chợt nhìn thấy Đại Bạch nhảy vào trong, quả thực bị dọa không nhẹ, theo bản năng muốn bước đến ném Đại Bạch ra ngoài.
Bạch Chiến đương nhiên sẽ không cho cô ấy có cơ hội này, lập tức biến trở về hình người, ngược lại liền ôm Hàn Sương ôm vào trong ngực.
“Em trốn cái gì? Có phải là đã nhận ra anh rồi không?”
Hàn Sương đối với giọng nói này thật sự không có sức chống cự nào, giãy dụa cũng không thể dùng được toàn lực. Cô phảng phất như được trở lại những ngày cùng thú thần câu thông, vừa mừng rỡ vừa vui sướng.
Cô thế mà lại không thể nổi giận được với người đàn ông trước mắt này. Hơn nữa không hiểu sao lại cảm thấy anh ta có hơi vừa mắt.
“Anh là…”
Bạch Chiến thấy cô giãy dụa, đành phải luyến tiếc thả người trong lòng ra rồi hỏi ngược lại: “Em nghe thấy giọng của anh chẳng lẽ vẫn chưa hiểu sao?”
Hàn Sương im lặng.