Dù sao thì nơi này cũng không có người ngoài, Bạch Chiến cũng không thèm đếm xỉa đến cái gì hết, bỏ qua vấn đề da mặt, tiến lại gần, không ngừng cọ vào chân Hàn Sương, lộ ra vẻ vô cùng thân cận cùng nhớ nhung.
Hàn Sương lúc này mới nhớ tới việc Đại Bạch không biết nói chuyện. Lại nhìn bộ dáng của nó, cô lại không thể kìm nén được cơn tức giận của mình, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Nếu như mày đã đi rồi thì lại còn quay lại làm gì hả? Mày cho tao là cái gì, muốn đến là đến, muốn đi là đi.”
Cô càng nói, Bạch Chiến đáp lại bằng hành động cọ cọ nhiệt tình hơn, còn có tiếng nức nở đáng thương nữa.
Hàn Sương bị bộ dáng đáng yêu làm nũng kia làm cho không thể tức giận được nữa. Cứ như vậy mơ mơ hồ hồ cho anh ta vào cửa.
Tuy nhiên rất nhanh cô đã tỉnh táo trở lại, lại ôm Đại Bạch đặt ở trên bàn, lại cảnh cáo anh ta thêm một hồi nữa.
“Nếu như lần này mày lại lén lút trốn đi như lần trước nữa, tao phát hiện được liền sẽ cắt đứt chân mày, đem mày treo lên cây ở bên ngoài phơi thành hồ ly khô luôn!”
Bạch Chiến cảm thấy lạnh sống lưng, vội vàng gật đầu giống như gà mổ thóc.
Hàn Sương lúc này mới lộ ra nụ cười, lại một lần nữa ôm Đại Bạch vào trong lòng. Có Đại Bạch, cuộc sống của cô sẽ không còn buồn chán như vậy nữa.
Bạch Chiến rốt cuộc cũng được toại nguyện trở về trong ngực người mà mình ngày đêm mong nhớ, nhưng anh ta cũng không quá vui vẻ. Bởi vì anh ta đã ý thức được rằng, mình dùng thân phận Đại Bạch ở bên cạnh Hàn Sương, như vậy thì vĩnh viễn cô cũng chỉ coi mình như là một con thú cưng, căn bản không có khả năng sinh ra tình cảm nam nữ được.
Điểm này là lúc trước anh ta không hề nghĩ đến, bây giờ quả thực chính là tự đào hố cho chính mình.
Làm thế nào để cô ấy sinh ra loại cảm xúc khác với mình nhỉ?
Bạch Chiến lại tiếp tục suy nghĩ.
Anh ta hồi tưởng lại cách ở chung hằng ngày của mấy thần quân đã thành gia cùng với vợ của bọn họ, còn có con đường truy thê của tiểu tử Hạo Lan kia, trong lòng bắt đầu suy tính.
Vì thế cuộc sống của Hàn Sương bắt đầu bước vào tình trạng nước sôi lửa bỏng.
Cô luôn luôn nhận được mấy bông hoa xinh đẹp vào sáng sớm, còn có các loại trái cây ở trên đảo. Ngoài ra còn có một loại các loại hải sản nữa.
Mấy cái này kỳ thật cũng không tính là gì. Nếu bỏ qua việc mấy bông hoa kia được kết thành vòng hoa, mấy trái cây được bóc vỏ sẵn, mấy loại hải sản cũng được xử lý sạch sẽ mang tới.
Từ bên trong miệng của em gái mình cô đã học được một câu:
“Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.”
Đại Bạch quá mức ân cần, không chỉ mỗi ngày đều mang đủ thứ đồ vật lộn xộn trở về, làm cho căn nhà trên cây của cô suốt ngày phiêu đãng mấy loại hương vị kỳ quái, nó còn biết dùng một loại ánh mắt kỳ kỳ quái quái nhìn cô nữa.
Ánh mắt như vậy, nhìn không hề giống với tiểu gia hỏa đáng yêu trước kia một chút nào, ngược lại lại giống với…
Hàn Sương rùng mình một cái, cô nhớ tới vì sao cô lại cảm thấy ánh mắt này lại nhìn quen mắt đến như vậy rồi!
Thường ngày Dương Sí đều dùng ánh mắt như vậy để nhìn em gái của mình.
Đại Bạch nó! Nó như vậy với mình! Nó có tâm tư như vậy sao?
Tâm tình Hàn Sương trở nên rất phức tạp.
Cô biết Đại Bạch có linh trí giống con người, nhưng lại không nghĩ rằng nó sẽ sinh ra tình cảm của nhân loại. Mình là giao nhân, mà nó lại là hồ ly, có đánh cả tám cây gậy cũng đánh không tới chủng tộc.
Cùng với nó căn bản chính là không thể nào.
Ừm…Có phải là nó đã đến thời kỳ động dục của giống loài rồi không? Kỳ thật thì nó cũng không phải là thực sự có ý nghĩ như vậy đối với mình. Chỉ là do ảnh hưởng của tập tính giống loài nên mới sinh ra mấy cảm xúc như vậy thôi.
Hàn Sương nhìn Đại Bạch đang tùy tiện nằm ở cửa phơi nắng, ánh mắt rơi xuống một chỗ không thể nói ở trên người Đại Bạch.
Nếu thực sự thời kỳ động dục đã đến, trên đảo này lại không có hồ ly cái cho nó ghép đôi, vậy thì chỉ còn lại một biện pháp mà thôi.
Đại Bạch nằm ở cửa không hiểu sao lại cảm thấy giữa hai chân phát lạnh, vội vàng kẹp chặt lại nghiêng người, tiếp tục công việc phơi nắng của mình.
Phải tranh thủ ngủ bù mới được, buổi tối còn phải đi ra ngoài hái hoa bắt cua nữa.
*
Trong vòng nửa tháng, Bạch Chiến liên tục tặng hoa tươi hải sản cho Hàn Sương, sau khi phát hiện cô ấy đối với mình càng thêm chú ý, trong lòng cảm thấy phương pháp này cực kỳ hữu dụng, mấy hành động càng thêm khoa trương.
Hàn Sương không thể nhịn được nữa, rốt cuộc cũng phải trói Đại Bạch lại, quyết định thiến cho nó.
Nhưng mà thiến như thế nào cũng là một vấn đề.
Cô chỉ là nghe nói qua, nhưng lại chưa từng tận mắt nhìn thấy người ta làm như thế nào. Hơn nữa loại chuyện này lại không dễ dàng hỏi thăm mấy người trưởng bối ở trong tộc, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.