Người kia thấy Bạch Chiến đã dứt khoát rời đi, cảm thấy mình hẳn là phải báo cáo với đại vu một chút, liền xoay người đi đến trước căn nhà trên cây của đại vu.
Mà người đàn ông đã nói muốn rời đi cũng đã thật sự rời đi. Chỉ là một lát ngày sau khi anh ta xuống nước thì một con hồ ly nhỏ toàn thân trắng như tuyết đã từ dưới biển bò lên bờ.
Bởi vì ở trên đảo cũng có một vài loại thú nhỏ, hơn nữa tộc Giao Nhân cũng chỉ ăn mấy thứ sinh vật biển nên cho dù có người nhìn thấy anh ta cũng chỉ coi như là một con thú chạy ra từ trong rừng nên cũng không hề có ý tứ muốn bắt anh ta lại.
Bạch Chiến cứ như vậy một đường đi thẳng đến đảo lớn.
Nếu như có biện pháp khác, anh ta tuyệt đối sẽ không dùng đến biện pháp hiện trở về chân thân này. Dùng biện pháp này đi gặp người phụ nữ kia, tuyệt đối anh ta sẽ bị cô bắt lại đánh cho một trận, sau đó mỗi ngày lại bị cô đùa bỡn ở trong lòng bàn tay.
Thật sự là quá không có tôn nghiêm.
Nhưng mà…
Nếu như không dùng đến biện pháp này, anh ta căn bản là không có cách nào để có thể gặp được cô ấy. Không gặp được người thì không thể bồi dưỡng tình cảm được, ngay cả vợ cũng đã sắp mất, còn nói gì đến tôn nghiêm nữa.
Bạch Chiến nhanh chóng nhảy vào trong rừng, chạy đến trung tâm của hòn đảo.
Vừa lúc gặp được người đàn ông lúc trước ngăn cản anh ta lại, người đàn ông đó đang đứng ở phía dưới tàng cây báo cáo lại chuyện mình đã rời đi. Bạch Chiến rón rén bước lại gần đó thêm một chút, muốn nghe xem thử người phụ nữ tên Hàn Sương kia rốt cuộc đối với mình có thái độ gì.
Cửa trên ngôi nhà trên cây đó trước sau vẫn không hề mở ra, mà người đàn ông đứng ở bên dưới kia giống như đã quen, sau khi báo cáo xong liền thành thành thật thật đứng cúi đầu ở bên dưới chờ chỉ thị của đại vu ở trên cây.
“Biết rồi, nói cho người trong tộc biết, thời gian gần đây phải chú ý nhiều hơn đến bờ biển, không được để cho bất kỳ người ngoài nào lên đảo nữa.”
Người đàn ông giao nhân kia dạ một tiếng rồi rời đi.
Bạch Chiến ở cách đó không xa sau lưng anh ta nghe được mấy lời lạnh lùng này, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Hàn Sương thế mà đối với mình không hề có một chút hảo cảm nào!
Hơn nữa còn không cho phép mình lên đảo nữa!
Người phụ nữ này, quả thật quá nhẫn tâm!
Tuy nhiên chính vì cô ấy như vậy mới khiến cho anh ta nhớ mãi không quên được…
Đối với người ngoài thì lạnh lùng như vậy, nhưng đối với người của mình lại vô cùng ấm áp. Bạch Chiến không khỏi nhớ lại những lúc mình với cô ấy trao đổi qua lại, thanh âm càng lúc càng mềm mại, còn có tình cảm nói không nên lời. Nhất thời ngứa ngáy khó nhịn, thật muốn trực tiếp tới cửa nói cho cô ấy biết mình chính là thú thần.
Nhưng mà như thế cũng không được.
Với tính tình của cô ấy như vậy, nếu cứ tùy tiện đem thân phận của mình bộc lộ hết ra, cô ấy tin hay không còn chưa nói, nếu chẳng may cô ấy cảm thấy rằng mình đang trêu chọc cô ấy, thẹn quá hóa giận, vậy thì hoàn toàn coi như xong.
Quên đi, cứ nhận mệnh trước đã, trước tiên dùng chân thân của mình đi lấy lòng cô ấy, chờ sau này khi tình cảm sâu đậm rồi thì lại đem thân phận thực sự nói cho cô ấy biết cũng được.
Bạch Chiến nhanh chóng quyết định lộ trình mà mình sẽ đi. Chỉ là rốt cuộc khi đến gần căn nhà cây vẫn cảm thấy khiếp sợ, chỉ dám ngồi canh giữ ở gốc cây, không dám leo lên.
Vẫn một mực chờ đợi đến khi cánh cửa trên căn nhà cây mở ra, nghe thấy tiếng bước chân, anh ta mới làm bộ vô tình từ phía sau cái cây đại thụ chậm rãi ung dung bước ra.
Hàn Sương đã được nghỉ ngơi đầy đủ, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều. Hiếm khi cô muốn tự mình đi làm một chút đồ ăn, kết quả là vừa mới bước xuống khỏi cây thì liền phát hiện ra một con thú nho nhỏ lông xù màu trắng.
Con thú kia nhìn rất quen mắt, khiến cho trái tim cô cũng nhảy lên đập thình thịch.
Mấy năm trước cũng có một con thú màu trắng giống như vậy, chỉ là nó không có trái tim, đã chạy đi rồi.
“Đại Bạch?”
Bạch Chiến theo phản xạ có điều kiện run rẩy, ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Sương.
Mặc dù mỗi ngày ở trên trời anh ta đều sẽ nhìn lén cô, nhưng cho dù có nhìn thế nào cũng không thoải mái như khi trực tiếp đối mặt.
Cô vẫn xinh đẹp như trước đây, cũng làm cho người ta phải động tâm như vậy.
“Ô ô!”
Giống như anh ta đã dự đoán, ngay lập tức anh ta đã bị xách lên.
“Mày còn biết đường mà trở về nữa à? Gan to quá nhỉ? Bỏ chạy mà không nói với tao một tiếng nào hết.”
Hàn Sương túm lấy cổ Đại Bạch xách anh ta lên trên căn nhà cây.
“Mày nói đi! Mấy năm nay mày đã đi đâu vậy hả?”
Bạch Chiến: “…”
Ngược lại anh ta cũng muốn nói, đáng tiếc là lúc ở trong trạng thái hiện nguyên hình này thì lại không thể nói được.