Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 465 - Chương 465. Phiên Ngoại 3

Chương 465. Phiên ngoại 3 Chương 465. Phiên ngoại 3

“Sương Sương?”

Hàn Sương vẫn kiên định với lập trường của mình, nói không cứu thì sẽ không cứu.

“Người đàn ông kia không phải là tốt lành gì đâu, con cá mập trắng khổng lồ kia cũng chỉ là giả vờ đuổi theo anh ta thôi, căn bản là nó sẽ không cắn…”

Lời còn chưa dứt, con cá mập trắng kia liền phát cuồng đuổi theo người đàn ông kia, há miệng cắn vào cánh tay người kia.

Một mảng máu đỏ lập tức tràn ra.

Đã như vậy thì Hàn Sương đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn nữa. Cô mang theo Bảo Bảo nhanh chóng bơi qua đó, đánh cho con cá mập trắng khổng lồ kia chạy đi.

Mà người đàn ông đã bị thương kia không biết là bởi vì mất máu quá nhiều hay là sợ Hàn Sương không cứu anh ta mà trực tiếp hôn mê bất tỉnh, trước lúc ngất đi còn nắm chặt lấy váy của Hàn Sương.

Hàn Sương: “…”

Người này hướng về phía cô, điều này chắc chắn không thể sai được.

“Được rồi đi thôi, về đến trong tộc đã rồi lại nói tiếp.”

Hàn Sương lại vớt người đàn ông đang ngất xỉu ở trong nước biển đặt lên lưng Bảo Bảo, trước tiên cầm máu cho anh ta, lại cẩn thận dò xét một chút. Cô phát hiện trong thân thể của anh ta cũng không hề có một tia linh lực nào. Nhìn qua cũng chỉ là một người bình thường có thể chất tương đối tốt mà thôi.

Vấn đề là, một người bình thường thì tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở trên biển. Còn có thể trong thời gian ngắn như vậy mà lại có thể đuổi kịp cô được.

Mặc kệ, trước tiên cô phong bế toàn bộ kinh mạch trong cơ thể anh ta cái đã rồi lại nói sau.

Ha ha, cho dù anh ta có cách nào đó che giấu linh lực của mình thì bây giờ cũng không có cách nào sử dụng được. Sau khi lên đảo nếu như anh ta vẫn không chịu ngoan ngoãn thì người trong tộc của cô sẽ dạy anh ta cách làm người.

Người đàn ông này cứ như vậy mà một đường bị mang về trong tộc Giao Nhân.

Hàn Sương giao anh ta lại cho một người trong tộc chăm sóc rồi trở về căn phòng nhỏ của mình ngủ một giấc quên cả trời đất.

Ngôi nhà này được xây dựng ở trên cái cây đại thụ ngay trung tâm của hòn đảo theo lời đề nghị của em gái. Mặc dù ngôi nhà này không lớn lắm, nhưng một mình cô sống ở đây vẫn rộng rãi quá đủ rồi.

Ở nơi này cô có một giấc ngủ rất ngon, nhưng người nào đó thì lại vô cùng không tốt.

Đúng vậy, người đàn ông giả chết ở trong biển kia chính là thần thú Bạch Chiến.

A, không phải, anh ta đã từ chức thần thú rồi, bây giờ anh ta đã không còn là thần thú nữa.

Muốn nói thì Bạch Chiến cũng là xui xẻo, vốn dĩ chỉ cần hai ba ngày cũng đã xử lý xong mấy phương tiểu giới dưới quyền quản lý của mình rồi. Kết quả là Hóa Sinh bị kích động, lại làm rối loạn hơn phân nửa. Bạch Chiến lại phải mất thêm hai ngày mới có thể xử lý tốt trở lại.

Sau đó liền đến gặp mấy vị trưởng lão để xin từ chức, lại mất thêm thời gian nửa ngày nữa của anh ta.

Chờ cho anh ta làm xong hết thảy, hưng phấn xông xuống dưới tìm Hàn Sương. Vốn định tạo ra một màn xuất hiện thật kinh diễm, để cho cô vừa thấy mình đã yêu. Kết quả là lại không nghĩ rằng vừa mới gặp mặt đã bị đập vào trong nước.

*

Chờ Bạch Chiến từ trong sơn động của người phụ trách chăm sóc anh ta tỉnh lại chạy ra tìm Hàn Sương thì lại trực tiếp bị chặn lại ở bên ngoài của đảo lớn.

Dù sao thì anh ta cũng không phải là người của tộc Giao Nhân, làm sao có tư cách để lên đảo lớn được.

“Đại vu đang bận.”

“Đại vu không tiếp khách.”

Tới tới lui lui cũng chỉ có mấy câu như vậy làm cho Bạch Chiến tức giận đến mức suýt chút nữa động thủ với người khác.

Cũng may là anh ta cuối cùng vẫn có thể nhịn xuống được.

Anh ta hiểu được, nếu thật sự bây giờ mình nổi lên xung đột với người của tộc Giao Nhân thì tuyệt đối sẽ bị người ta đuổi ra khỏi đảo. Đến lúc đó muốn gặp lại người phụ nữ kia sẽ càng khó hơn nữa.

Xem ra biện pháp xin gặp này là không được rồi.

Trông cậy vào người phụ nữ kia chủ động đến gặp mình thì lại càng không có khả năng. Trước đó cô ấy đã đem mình ném ở trên hoang đảo, lúc sau trở về lại đem mình ném cho một người trong tộc, hiển nhiên là không muốn cùng mình có bất cứ một quan hệ nào.

Chẳng lẽ bộ dáng của mình như thế này vẫn không thể lọt được vào trong mắt xanh của cô ấy??

Bạch Chiến sờ tay lên gương mặt mềm mại của mình, đột nhiên bắt đầu có cảm giác nghi ngờ về mị lực của mình. Chẳng lẽ lúc ở trên trời, mấy lời khen ngợi mình có dung mạo vô song chẳng qua cũng chỉ là dỗ dành mình thôi à?

Nếu như khuôn mặt này không thể khiến cho người phụ nữ này yêu mình ngay từ cái nhìn đầu tiên, vậy thì mình phải làm sao mới có thể được ở lại bên cạnh cô ấy đây…

Bạch Chiến suy nghĩ thật lâu, sau khi anh ta bị cự tuyệt hơn mười ngày thì rốt cuộc cũng đã nghĩ ra một biện pháp.

Phá rồi lại lập, anh ta quyết định sẽ rời đi.

Trước khi đi anh ta vẫn đến xin gặp, chỉ nói là vết thương của mình đã khỏi, lập tức sẽ rời đi. Hy vọng có thể gặp được đại vu một lần để biểu đạt lòng cảm tạ. Chỉ là người đàn ông ngăn cản anh ta vẫn rất quật cường, vẫn không chịu thả anh ta lên đảo lớn.

Vì thế anh ta đành phải nhờ người đàn ông kia giúp mình truyền đạt lời cảm tạ đến đại vu.

Bình Luận (0)
Comment