“Bối Bối, tao chỉ là nói đùa một chút thôi, hai đứa nhóc này là bảo bối trong lòng mày với Xám Mục, làm sao chúng ta có thể mang đi được chứ?”
“A? Nói đùa à?”
Giọng điệu thất vọng rõ ràng của Bối Bối khiến cho Hàn Sương càng thêm cảnh giác, sợ nó lại nói chuyện muốn mình mang mấy con cá voi sát thủ nho nhỏ kia đi, cô liền vội vàng gọi Bảo Bảo xuất phát.
Mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng hòn đảo nhỏ nữa, Hàn Sương mới yên lòng.
“Bảo Bảo, vì sao mà Bối Bối nhà mày lại muốn chúng ta mang mấy đứa nhóc đi như vậy?”
“Ừm…Bởi vì, tụi nhóc kia quá tham ăn rồi lại còn quá dính người. Bối Bối có lén nói thầm với tôi là đã nửa năm này nó với Xám Mục không được ở riêng với nhau rồi.”
Hàn Sương: “…”
Tại sao đi đến đâu đều có vị chua của tình yêu ăn mòn cô vậy?
Chao ôi…
Cũng không biết người đàn ông đó bây giờ đang làm gì nữa?
Hàn Sương tính toán thử, hình như đã bắt đầu từ nửa tháng trước, mình cầu nguyện nhưng đều không có nhận được phản hồi.
Là anh ta đang bận chuyện gì đó, hay là…anh ta không muốn để ý đến mình?
Càng nghĩ lại càng thấy phiền lòng, hết lần này đến lần khác mình lại không có biện pháp nào để liên hệ với người kia. Hàn Sương tâm phiền ý loạn dứt khoát hóa ra cái đuôi cá bơi ra thật xa như để phát tiết cảm xúc ở trong biển. Nếu như không phải Bảo Bảo có cảm ứng với cô ấy thì nói không chừng đã có thể mất dấu cô ấy rồi.
Bơi nửa ngày cảm thấy hơi mệt mỏi, Hàn Sương liền ra khỏi nước, chậm rãi bơi chậm lại chờ Bảo Bảo đuổi theo. Nào ngờ vừa mới dừng lại không được bao lâu thì cái đuôi giống như là bị một cái gì đó kéo xuống, cảm giác tê tê dại dại làm cho cô trong nháy mắt phải rùng mình một cái.
Hàn Sương cúi đầu nhìn xuống, ở dưới nước thế mà lại đột nhiên xuất hiện một người đàn ông.
Người đàn ông kia nắm lấy đuôi cá của cô, ngửa đầu cười với cô. Tuy nhiên bởi vì mái tóc theo dòng nước phiêu dật che đi hơn phân nửa khuôn mặt nên nhìn có cảm giác vô cùng âm trầm.
Một người đàn ông đột nhiên xuất hiện, còn dám sàm sỡ cô như vậy, Hàn Sương đương nhiên là vung đuôi lên đập cho anh ta văng ra thật xa.
Bùm một tiếng, một vật nặng liền rơi xuống nước.
Người đàn ông kia ngay cả phản kháng còn không có, ngay lập tức liền bị đập cho cả người choáng váng ngất xỉu.
Hàn Sương tiến lên kiểm tra một chút, không bị nguy hiểm đến tính mạng. Cô lại lật người anh ta ra, nhìn thấy khuôn mặt trước đó bị mái tóc che phủ. Trong nháy mắt cô có cảm giác kinh diễm.
Người đàn ông này quả thật đẹp trai vô cùng.
Mặt trắng như tuyết, nét mặt tinh xảo nhưng lại không mang cảm giác nữ tính nào. Cho dù khuôn mặt anh ta bị cái đuôi của cô đánh trúng để lại dấu vết nhưng cũng không hề phá vỡ vẻ đẹp của anh ta.
Không mở mắt mà đã đẹp như vậy, đến lúc mở mắt còn không biết phong hoa đến cỡ nào đâu.
Tuy nhiên, cho dù có đẹp đến đâu cũng chỉ là loại tiểu nhân đánh lén mà thôi.
Hàn Sương tiện tay vớt anh ta lên, ném ở trên một hòn đảo hoang ở gần đó.
Người này nếu như có thể xuất hiện ở trong biển rộng mênh mông này, nhất định là anh ta cũng có một chút bản lĩnh. Cô cứ thả anh ta ở trên hoang đảo, sống hay chết, toàn bộ là còn phải xem thử bản lĩnh của anh ta như thế nào.
“Bảo Bảo, mày còn bao lâu nữa thì đến đây thế…”
Giọng nói của Hàn Sương hữu khí vô lực, bây giờ cô chỉ muốn trở lại bên trong ngôi nhà trên cây của mình để ngủ một giấc thật ngon.
Kết quả là vừa mới hỏi xong liền nhìn thấy Bảo Bảo đang từ đằng xa nhanh chóng bơi về phía cô.
Một người một cá voi lại một lần nữa hợp lại, nhanh chóng bơi về phía tộc Giao Nhân.
Còn về phần người đàn ông ở trên đảo kia, rất nhanh Dương Sí đã ném anh ta ra khỏi đầu. Cho dù anh ta là ai, dù sao thì sau này cũng không còn gặp lại nữa.
Tuy nhiên rất nhanh thì Hàn Sương đã bị vả mặt.
“Cứu mạng! Cứu tôi với!”
Hàn Sương khuôn mặt lạnh lùng nhìn người đàn ông nửa ngày trước đó vẫn còn nằm ngất xỉu ở trên hoang đảo, giờ phút này lại bị một con cá mập trắng khổng lồ đuổi theo hướng về phía mình. Trong lòng cô không hề có một chút gợn sóng.
Dường như là người đàn ông này hướng về phía cô mà đến.
Đầu tiên là ở trong biển bắt lấy đuôi cá của cô, bị cô đập cho ngất xỉu, sau đó lại nhanh chóng đuổi theo, tạo ra một cảnh tượng bị đuổi giết như thế, xem bộ dạng là muốn cô cứu anh ta đây mà.
A, cô sẽ không bị mắc mưu đâu.
“Bảo Bảo, tăng tốc lên, tránh thoát khỏi cái người phiền phức kia.”
“Hả? Sương Sương cô không cứu anh ta à? Người kia cũng sắp bị cá mập trắng khổng lồ đuổi kịp rồi.”
Bảo Bảo hơi kinh ngạc, nó không nghĩ tới Hàn Sương thấy chết mà không cứu như thế.