Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 463 - Chương 463. Phiên Ngoại 1

Chương 463. Phiên ngoại 1 Chương 463. Phiên ngoại 1

“Sương Sương, khi nào thì dì lại lên đảo thăm cháu vậy?”

Một đứa bé mặt búng ra sữa đang nắm chặt lấy váy của Hàn Sương, dùng giọng nói ngây thơ hỏi cô, trong đôi mắt to tràn đầy vẻ không nỡ.

Hàn Sương bị đôi mắt kia nhìn đến mức trái tim trở nên mềm nhũn, lập tức quay người bồng đứa bé lên.

“A Diễm không nỡ rời xa dì như vậy, vậy thì đến tộc Giao Nhân chơi với dì được không?”

Đứa nhóc trong lòng cô gần như không hề do dự lập tức cự tuyệt.

“Không được, cháu còn phải ở lại trên đảo chăm sóc cho mẹ và em gái cháu.”

Hàn Sương bật cười một tiếng, hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia:

“Tiểu gia hỏa cháu học ai mà tri kỷ thế hả? Mẹ và em gái đã có cha cháu chăm sóc rồi, làm gì cần cháu phải quan tâm nữa. Hơn nữa em gái cháu vẫn còn chưa được sinh ra đâu, trước tiên cháu đi với dì đến tộc Giao Nhân chơi mấy tháng đã, đợi đến khi mẹ cháu chuẩn bị sinh em gái thì dì lại mang cháu trở về. Có được không?”

“Không được, nếu như cháu đi theo dì, mẹ sẽ rất nhớ cháu. Mẹ nhớ đến cháu thì sẽ khóc, mà mẹ khóc thì em gái cũng sẽ khóc theo.”

Đứa nhóc ý chí kiên định, không hề bị Hàn Sương dụ dỗ.

Hàn Sương bất đắc dĩ chỉ có thể luyến tiếc thả tiểu gia hỏa kia xuống. Cô quay đầu lại nhìn về phía cái em gái mình đang đỡ một cái bụng lớn vịn tay Dương Sí chậm rãi bước ra từ trong nhà. Trong lòng Hàn Sương bỗng dưng sinh ra một tia cực kỳ hâm mộ.

Cuộc sống của em gái mình với Dương Sí mấy năm này càng thêm thoải mái. Bốn năm trước con bé đã sinh ra một đứa con trai tri kỷ là A Diễm, đến lúc này trong bụng lại có thêm một đứa con gái nữa. Nhi nữ song toàn, Dương Sí lại đặc biệt yêu thương con bé, cả đời này của con bé phải nói là viên mãn đến không thể viên mãn hơn.

Lại nhìn lại chính bản thân mình.

Kỳ thật làm đại vu ở tộc Giao Nhân cũng rất tốt, cô được mọi người trong tộc vô cùng tôn kính, nói chuyện cũng có phân lượng, ở được ở chỗ tốt nhất, ăn là thứ ngon nhất, nhưng chính là luôn cảm giác mình thiếu cái gì đó.

Mỗi khi đến đêm khuya thanh vắng tĩnh mịch, trái tim không phải là không cô đơn. Cũng chỉ những lúc nói chuyện cùng với người kia thì cảm giác trống vắng ở trong lòng mới được lấp đầy.

Nhưng người kia cao cao tại thượng, không phải là người mà cô có thể mơ tưởng đến.

Trong lòng Hàn Sương là dâng lên cảm giác chua xót, cô ép buộc mình phải thu hồi mấy suy nghĩ kia lại, một lần nữa bày ra một khuôn mặt tươi cười.

“Em gái, đứa nhóc nhà em thật sự quá khó gạt, nó cứ khăng khăng một mực muốn ở lại trên đảo để chăm sóc em đấy.”

Hàn Lộ chậm rãi đi đến trước mặt con trai mình, vuốt ve đầu tóc mềm mại của bé rồi dịu dàng hỏi: “A Diễm có muốn đi đến tộc Giao Nhân chơi không? Nếu con muốn thì cứ đi đi. Mẹ đã lớn thế này rồi, có thể tự chăm sóc cho bản thân mình được. Hơn nữa không phải còn có cha con và bà nội cũng ở đây sao? Con cứ yên tâm đi.”

Cô không xem con trai mình như là một đứa nhóc cần phải dỗ dành mà là nghiêm túc thương lượng với cậu bé.

A Diễm nhỏ bé vẫn là lắc đầu.

“Con không nỡ rời xa Sương Sương, nhưng lại càng không nỡ rời xa mẹ. Còn có em gái nữa, mỗi ngày con còn phải kể chuyện cho em gái con nghe.”

Hàn Sương hâm mộ lại đưa tay bóp một cái trên gương mặt non nớt của A Diễm.

“Được được được, không đi thì không đi. A Diễm đợi thêm khoảng hai tháng nữa dì sẽ quay lại thăm cháu nhé.”

A Diễm nhỏ bé dùng sức gật đầu, một lát sau giống như nhớ đến cái gì liền hét lên một tiếng.

“Sương Sương trở về mỗi ngày phải nhớ cháu đấy nhé.”

Hàn Sương đang chạy tới bờ biển, dưới chân đột nhiên lảo đảo. Một đứa nhóc chững chạc đàng hoàng đột nhiên thốt ra một câu buồn nôn như thế, thật sự là làm cho cô phải giật mình.

Không cần hỏi cũng biết nhất định là em gái mình cùng với Dương Sí hai người lúc nói chuyện đã bị A Diễm nghe thấy rồi.

Chậc chậc chậc, đi mau đi mau, ở lại lâu thêm một giây là càng nhận thêm nhiều tổn thương nữa.

Hàn Sương nhanh chóng chìm xuống biển, Bảo Bảo cảm giác được hơi thở của cô ấy nên rất nhanh liền bơi đến, đưa cô ấy lên ngồi ở trên lưng mình.

Hai con cá voi sát thủ nho nhỏ theo sau đuôi của Bảo Bảo với vẻ lưu luyến không rời.

Đây là con của Bối Bối cùng với Xám Mục sinh ra.

Cảnh tượng này vô cùng quen mắt.

Hàn Sương vỗ vỗ con thú đồng bạn của mình rồi cười hỏi: “Bảo Bảo, mày có muốn dẫn chúng quay trở về trong tộc cùng chúng ta không?”

Không đợi Bảo Bảo trả lời, giọng nói kích động của Bối Bối liền truyền tới:

“Chị gái, chị nói thật à? Cả hai đều mang đi phải không?”

Hàn Sương: “…”

Cô chỉ là nói đùa thôi mà, làm sao lại có cảm giác bị lọt hố rồi vậy?

Bình Luận (0)
Comment