Hàn Sương ôm đứa bé vào trong ngực, để vào trong lòng Hàn Lộ để cô nhìn qua một lúc, sau đó ôm lấy đứa bé ra khỏi mặt nước rồi bước lên bờ.
“Đứa bé thân thể rất tốt, cậu đưa nó về, chăm sóc cho nó cẩn thận.”
Thấy Dương Sí không đưa tay đón lấy đứa bé mà dõi mắt trông mong nhìn về phía sau lưng mình, Hàn Sương vô cùng hài lòng, hào phóng giải thích nói: “Con bé phải ở dưới đáy biển tĩnh dưỡng thêm nửa ngày nữa mới có thể lên đây được. Trước tiên cậu cứ đem đứa bé về trước đã.”
Dương Sí không nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình, trong lòng cảm thấy mất mát, tuy nhiên khi vừa nhìn thấy đứa bé con đang ở trong vòng tay của Hàn Sương, trong đầu lại dâng lên cảm xúc vui mừng.
Đây chính là đứa con của anh và Hàn Lộ!
Tay của anh run rẩy, duỗi ra mấy lần cũng không thể vươn tới được. Cuối cùng vẫn là Cáp Nhĩ đi ra mới đón được đứa trẻ từ trong tay Hàn Sương ôm vào trong lòng.
Hàn Sương lại nhanh chóng biến mất ở trên biển.
Dương Sí vẫn ngồi ở trên bãi cát kia, không hề nhúc nhích. Lúc này anh cũng rất muốn trở vào để nhìn con mình, nhưng anh cũng muốn được gặp vợ. Cho dù bây giờ anh không thể xuống nước được, nhưng ngồi ở trên bờ cát như thế này cũng có thể được ở gần cô thêm một chút. Hơn nữa ngồi ở đây thì sau khi cô ấy ra khỏi biển thì anh có thể ngay lập tức nhìn thấy cô.
Chờ suốt cả nửa ngày, cũng đã đến nửa đêm.
Ngay khi tâm thần của Dương Sí đã căng cứng đến mức sắp nổ tung, một tiếng nước vỡ ra vang lên. Một bóng dáng quen thuộc từ từ ở trong biển hiện ra.
Sau khi nhìn thấy bóng người kia, Dương Sí đã ngồi ngây ngốc cả đêm đột nhiên giống như được lên dây cót, lập tức vọt tới. Anh ôm chầm lấy bóng người đó, ép chặt vào trong ngực mình.
“Tiểu Lộ…”
Giọng nói hơi run rẩy, cho thấy cảm xúc của chủ nhân nó không hề bình tĩnh chút nào.
Khoảnh khắc khi Dương Sí ôm được người trong tay, lúc này anh mới cảm thấy mình viên mãn. Lúc trước khi nhìn thấy vẻ mặt thống khổ tái nhợt của cô, thật sự anh có cảm giác như cô sắp rời khỏi mình.
Hơn nữa sau khi đứa bé đi ra mà không nhìn thấy cô, càng khiến anh càng thêm lo lắng hơn nữa.
Bây giờ thì tốt rồi, cô vợ nhỏ của anh đã đi ra, cô ấy không sao cả!
Dương Sí bị đè nén cả một đêm rốt cuộc không nhịn được nữa, nước mắt liền rơi xuống.
“Tiểu Lộ, tốt quá rồi. Em ổn, con chúng ta cũng ổn.”
Hàn Lộ bị mấy giọt nước mắt nóng hổi rơi vào trên cổ nóng đến mức toàn thân rung lên, cô không nhịn được lập tức đưa tay ôm lấy người đàn ông của mình. Cô thật sự không nghĩ đến A Sí lại lo lắng cho mình đến như vậy.
Cô cho rằng đã có chị gái ở đây, A Sí hẳn là sẽ không quá lo lắng, lúc này anh nên ở trong nhà chăm sóc cho đứa bé mới đúng.
Không ngờ…phản ứng của anh lại lớn đến như vậy.
Xem ra vị trí của mình ở trong lòng anh còn cao hơn so với mình tưởng tượng rất nhiều.
“A Sí, em đã trở về rồi, đừng sợ.”
Hai người ôm chầm lấy nhau một hồi lâu, mãi cho đến khi tâm tình bình phục lại mới buông tay ra. Dương Sí lau nước mắt, bế Hàn Lộ lên rồi bước lên bờ. Vừa đi về hướng ngôi nhà vừa thương lượng với Hàn Lộ tên của đứa bé mà trước đó mình đã nghĩ ra.
“Anh đã nghĩ kỹ rồi, đứa nhỏ của chúng ta nên đặt tên là Hàn Tinh.”
“Hàn Tinh? Có hơi nữ tính quá không?”
Dương Sí: “…”
“Không phải nó là con gái sao?”
Hàn Lộ nghe xong lời này liền tức giận, giãy dụa muốn xuống đất.
“Chẳng lẽ anh chưa liếc mắt nhìn con chúng ta một cái sao hả?”
Dương Sí: “…”
“Có người nào làm cha mà giống như anh không hả?”
Dương Sí: “…”
“Hừ!”
“Tiểu Lộ! Anh sai rồi!”
Dương Sí kêu rên một tiếng rồi đuổi theo. Anh đã dự đoán trước được rằng mình sẽ phải ngủ một mình trên sàn nhà trong những ngày tiếp theo rồi, thật sự là quá thảm!
Hàn Sương đã bị lãng quên đi theo phía sau hai người, nhìn theo bóng lưng của hai người đi ở phía trước, bất đắc dĩ lắc đầu.
Thật là một đôi cha mẹ không đáng tin cậy mà!