Hàn Lộ định đùa một chút, quay đầu đi, kết quả là một giây sau cái bụng cô lại đau quặn lên. Lúc này Dương Sí không kịp đỡ được, cô liền trực tiếp ngã nhào ở trên bãi cát.
Dương Sí bị dọa đến mức trái tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, vội vàng khom lưng ôm cô vợ nhỏ của mình lên.
“Tiểu Lộ, em sao rồi? Em bị đau ở đâu?”
Sắc mặt của cô bây giờ nhìn vào quả thật không tốt lắm, trên trán không ngừng có mồ hôi rịn ra, rõ ràng là đau đến không chịu nổi. Dương Sí thầm mắng bản thân mình mấy câu rồi nhanh chóng ôm người chạy vào trong nhà, còn về phần Hàn Sương đang sắp lên tới bờ đã bị anh ném lên chín tầng mây rồi.
Hàn Lộ lúc này cũng không còn hơi sức đâu để nhớ đến chị mình nữa. Lúc này cô đã đau đến mức không thể nói được nên lời rồi.
Những người khác sinh con thì trước đó cô cũng đã nhìn thấy rồi, đến ngày dự sinh, trước đó hoặc là bị vỡ ối hoặc là bị chảy máu, hơn nữa cô còn nghe nói cảm giác đau đớn sẽ dần dần tăng lên.
Nào giống như cô bây giờ, vừa mới bắt đầu đã cảm giác đau đến mức không chịu được.
Hơn nữa ngày dự sinh của cô rõ ràng vẫn còn gần ba tháng nữa.
Hàn Lộ không mở miệng nói chuyện được, ánh mắt Dương Sí gần như đã đỏ ửng lên. Lúc này anh mới nhớ tới Hàn Sương, cô ấy là đại vu của tộc Giao Nhân, nhất định có thể trị liệu cho Hàn Lộ được.
Còn chưa kịp đợi anh xoay người đi ra ngoài, Hàn Sương từ bên ngoài đã bước nhanh vào trong nhà.
“Em gái, có phải em sống lâu với tên này nên đầu óc cũng bị cậu ta làm cho choáng váng rồi không hả? Tộc Giao Nhân chúng ta mang thai mấy tháng, nên sinh ở chỗ nào, chẳng lẽ em đã quên sạch hết rồi sao?”
Giọng điệu của Hàn Sương cực kỳ nghiêm khắc, vừa mắng vừa cướp người từ trong tay Dương Sí mang đi.
“Con bé sắp sinh rồi, tôi mang con bé ra biển, cậu chuẩn bị cho con bé mấy loại thức ăn dễ tiêu đi.”
Cô nói xong liền ôm lấy Hàn Lộ, cũng không quay đầu lại lập tức rời đi.
Có những lời này của Hàn Sương, cảm giác lo lắng bất an trong lòng Dương Sí cũng tiêu tán không ít. Nghe ý tứ này của Hàn Sương, như vậy là thời kỳ mang thai của giao nhân đại khái là chỉ có bảy tháng, hơn nữa lúc sinh con cũng phải ở trong biển.
Dương Sí chỉ là đoán đại khái, còn Hàn Lộ đã nhớ ra được tất cả.
Thai kỳ của giao nhân không phải là bảy tháng mà là chỉ cần ba tháng mà thôi. Nếu như Hàn Lộ kiên trì mỗi ngày đều ở dưới biển ngây ngốc mười hai tiếng đồng hồ, vậy thì đứa bé trong bụng cô chỉ cần đủ ba tháng là có thể được sinh ra rồi.
Chỉ là trong tiềm thức cô vẫn cho rằng mình là một con người bình thường, mà Dương Sí với Cáp Nhĩ vẫn một mực nói rằng thai kỳ sẽ là gần mười tháng, thế nên cô liền quên mất toàn bộ những tập tính của giao nhân.
Cũng đáng cho cô phải chịu đau đến như vậy.
Nếu như giao nhân không sinh con ở trong biển, vậy thì có một nửa khả năng sẽ là bị đau mà chết đi. Một thông tin quan trọng đến như vậy mà cô lại không để ý đến. Nếu như hôm nay chị gái cô không đến thì rất có khả năng cô sẽ đang sống sờ sờ mà bị đau đến chết.
Hàn Lộ cắn chặt răng, trong bụng lại quặn đau từng cơn, muốn mở miệng lại không thể nói được. Đau đến nỗi giao châu rớt dọc cả một đường, làm cho Dương Sí đi theo sau cũng đau lòng đến mức không nói nên lời.
Ngay cả mấy viên giao châu cũng không thèm nhặt lên, chỉ trơ mắt nhìn hai chị em đang lao nhanh vào trong nước biển.
Vừa vào trong biển, cảm giác đau đớn trên người Hàn Lộ đã giảm bớt hơn phân nửa, khiến cho trong lòng cô càng thêm hối hận khôn nguôi, thật sự đúng là tự tạo nghiệt thì không thể sống.
Cái trán cô đột nhiên bị gõ mạnh một cái, Hàn Lộ lập tức phục hồi tinh thần lại, đáng thương nhìn về phía chị gái mình. Hàn Sương tức giận trừng mắt nhìn cô một lúc rồi thả cô xuống đáy biển, còn bản thân cô ấy lại rời lui sau khoảng chừng hai mét.
Hàn Lộ: “…”
Đây là muốn cô trực tiếp sinh con ở dưới cái nhìn chằm chằm của chị ấy đấy à?
Thật là xấu hổ quá mà!
Bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, làm sao cô có thể sinh con được đây?
Sự thật chứng minh, vẫn là sinh ra được, hơn nữa lại còn sinh rất hanh.
Ngay khi Hàn Lộ biến ra cái đuôi cá, đứa bé liền được sinh ra.
Hàn Lộ nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không biết bước tiếp theo là phải nên làm cái gì. Vẫn là Hàn Sương bơi tới ôm lấy đứa bé con, cắt dây rốn cho nó.
Một thân hình nho nhỏ nhắm chặt hai mắt, ở trong nước biển nhẹ nhàng vung vẩy hai tay. Bộ dáng vô cùng đáng yêu, dễ dàng khiến cho người ta phải mềm lòng.