Có thể là ở trong tộc Bạch Hổ không thể xây dựng được cả căn nhà lớn như thế này, nhưng mà xây mấy căn nhà nhỏ hơn cũng được, vậy mà không ai nói với anh một tiếng nào.
Có phải bọn họ đều thích ở sơn động không? Cái đó cũng không chắc.
Dù sao thì mình chỉ cần liếc mắt đã nhìn trúng cái ngôi nhà này rồi. Trở về nhất định anh phải xây một căn nhà bằng đá như thế này mới được.
“Đại Sơn, thế nào, căn nhà này nhìn được đấy chứ?”
Dương Sí khuôn mặt như gió xuân, dẫn Đại Sơn đi một vòng xung quanh ngôi nhà xem xét. Xem hết phòng bếp thì qua xem cối đá, xem cối đá xong lại qua xem xích đu, xem xích đu xong lại nhìn chỗ đình nghỉ mát có treo đầy hoa kia nữa.
Đại Sơn mỗi ngày đều ở trong sơn động nhìn thấy căn nhà này như bị chịu kích thích lớn rồi.
Trong lòng anh ta ghen tỵ đến sủi bọt. Anh cũng muốn có một căn nhà lớn như thế này đấy!
“Đại Sơn đến rồi à? Mấy người A Mạn có đến không?”
Hàn Lộ ở trên lầu nghe được động tĩnh, không ngồi ngây ngốc ở trên lầu nữa, lập tức đi xuống lầu.
Lúc này cô đã mang thai được bảy tháng, bụng đã rất lớn rồi. Nhìn bộ dáng lảo đảo của cô khi đi xuống cầu thang, hai người đàn ông ở phía dưới vô cùng căng thẳng, sợ cô bước hụt một cái thì…
Vẻ mặt Dương Sí khẩn trương bước đến đỡ tay Hàn Lộ.
“Có phải bọn anh nói chuyện to quá đánh thức em dậy không?”
“Không phải đâu, là do tiểu gia hỏa trong bụng nghịch ngợm quá, cứ lăn bên này lộn bên kia nên em không ngủ được.”
Hàn Lộ nhẹ nhàng đáp, quay đầu lại nhìn về phía Đại Sơn.
“Đại Sơn à, thật sự là đã lâu không được gặp anh rồi.”
Nghe được một tiếng Đại Sơn này, trong lòng Đại Sơn lập tức cảm thấy ấm áp.
Từ sau khi anh trở thành tộc trưởng, ngoại trừ lão tộc trưởng tiền nhiệm và A Mạn ra, trong tộc không có ai dám gọi anh một tiếng Đại Sơn nữa. Mấy người đồng bạn trước đó cũng tỏ ra xa cách, lúc nói chuyện với anh cũng có một chút khoảng cách.
Cũng chỉ có A Sí và Hàn Lộ vẫn còn coi anh là Đại Sơn trước kia, lúc nói chuyện với anh cũng không hề có chút cố kỵ nào, khiến anh vô cùng thả lỏng.
Tuy nhiên nơi này dù sao cũng không phải là nơi mà anh có thể ở lại lâu được, trong tộc có rất nhiều chuyện cần anh phải trở về để xử lý. Cho nên anh cũng chỉ đơn giản nói chuyện với hai vợ chồng Hàn Lộ mấy câu rồi muốn dẫn người rời đi.
Vừa lúc Hàn Lộ cũng đang muốn đi dạo trên bãi biển, Dương Sí liền đỡ cô ấy cùng nhau tiễn Đại Sơn đi ra ngoài.
Sau khi tiễn Đại Sơn đi, hai vợ chồng trẻ một đường đi dọc theo bờ biển tản bộ, nhặt được mấy con ốc biển xinh đẹp lại vớt được một ít rong biển, chuẩn bị đến bữa trưa sẽ lấy để làm rau trộn ăn.
Đang đi như vậy, đột nhiên Hàn Lộ dừng lại một chút. Bàn tay đang nắm tay Dương Sí đột nhiên siết chặt lại, đôi chân dường như không còn một chút sức lực nào, mắt thấy sắp phải ngồi bệt xuống đất, Dương Sí liền vội vàng ném mấy con sò điệp trong tay rồi dùng một cái tay khác đỡ lấy cô.
“Em làm sao thế?”
“Vừa rồi bụng em có cảm giác đau một chút.”
Cảm giác đau đớn này không giống với cảm giác đau bụng bình thường, cũng không phải là bị đứa bé ở trong bụng đạp làm cho đau đớn, mà là một cảm giác đau quặn lên, đau đến mức cái chân nhũn ra.
Hàn Lộ đứng lại, lúc đứng thẳng dậy thì lại không hề còn cảm giác đau đớn nữa.
“Hết đau rồi, không sao đâu. Chúng ta cầm mấy thứ đồ ăn này về đi.”
Cô cũng không nghĩ quá nhiều, dù sao thì lúc này vẫn còn hơn hai tháng nữa mới đến ngày dự sinh của cô. Một chút đau đớn này ở trong mắt cô đại khái cũng chỉ là phản ứng bình thường trong thai kỳ mà thôi.
“Đúng rồi A Sí, lần trước em nói với anh chuyện đặt tên cho đứa nhỏ, anh đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Dương Sí lắc đầu, đang muốn nói là anh vẫn chưa nghĩ ra, vừa phóng tầm mắt ra đột nhiên nhìn thấy trên mặt biển đột nhiên xuất hiện một người có dáng vẻ kỳ lạ.
“A, a, a...”
“A cái gì chứ, anh nói gì thì nói nhanh lên.”
“Chị gái…chị ấy đến đây.”
Hàn Lộ: “…”
Cô cũng nhìn thấy.
Tin tức mình mang thai trước đó đã nói Bối Bối đưa tới cho chị gái mình rồi, vốn tưởng rằng chị ấy sẽ nhanh chóng tới đây. Không nghĩ tới đã kéo dài mấy tháng, đến lúc này chị ấy mới tới.