Bọn họ vừa mới rời đi, tộc Bạch Hổ liền trở nên thanh tịnh, đường bờ biển có thể bắt hải sản cũng dài hơn nên số hải sản bắt được đương nhiên cũng nhiều hơn.
Hàn Lộ chỉ gặp được Hợp Khương một lần khi cô ấy rời đi, tặng cho cô ấy một ít vật dụng sinh hoạt cần thiết, cũng không nói thêm được quá nhiều.
Mỗi người đều có một lộ trình cuộc đời riêng của bản thân mình, các cô có thể đồng hành đi chung trên một đoạn đường, nhưng khi đến lối rẽ thì vẫn phải tách ra.
Tách ra, cũng sẽ có lúc đoàn tụ lại.
Dù sao nơi mà Hợp Khương chuyển đến cũng là bờ biển, nếu như Hàn Lộ muốn đi, cái đuôi vung lên một cái rất nhanh sẽ đến đó. Tuy nhiên lúc này cô vẫn còn đang mang thai, tạm thời không có ý định qua đó thăm cô ấy.
Thời gian trên đảo trôi qua rất nhanh.
Sau nửa tháng giảng dạy, mấy người A Mạn đã học xong rồi.
Đảo nhỏ liền khôi phục vẻ thanh tịnh vốn có.
Hàn Lộ vừa an tâm dưỡng thai, vừa cùng với Cáp Nhĩ suy nghĩ về các loại món ăn. Dương Sí cứ cách mấy ngày sẽ rời khỏi đảo một lần, anh vẫn là dẫn đội đi ra ngoài săn bắn giống như trước.
Mỗi lần đi ra ngoài nhiều nhất là ba ngày sẽ trở về, sau khi trở về ngoại trừ ở bên cạnh chăm sóc cho Hàn Lộ thì chính là ngồi làm các loại đồ chơi cho trẻ con.
Cái gì mà giường nhỏ nôi nhỏ ngựa gỗ nhỏ, dù sao chỉ cần nghĩ đến cái gì là lập tức bắt tay vào làm cái ấy.Tay nghề làm mộc của anh dù sao cũng không tốt giống như Hợp Thụ, mấy đồ vật anh làm ra chỉ có thể miễn cưỡng nhìn được thôi. Vì vậy mấy cái làm ra đều cảm thấy không vừa mắt, làm xong lại phá đi, phá xong rồi lại làm lại.
Bốn tháng sau, người của tộc Đại Hùng mà đến rất nhiều lương thực để trao đổi với tộc Bạch Hổ, bọn họ là đến để đổi muối. Chỉ là sau khi ở lại tộc Bạch Hổ ba ngày, bọn họ lại để mắt đến các loại hải sản mà tộc Bạch Hổ bắt được trên bờ biển.
Mấy loại đồ vật này họ chưa được ăn bao giờ, vừa tươi vừa mỹ vị, gần như tất cả mọi người đều rất thích ăn. Ngoại trừ người dẫn đường tên Nguyên Quảng kia.
Ông ta đại khái là bị ánh mắt khác thường của mọi người trong tộc Bạch Hổ làm cho tức giận, từ lúc tiến vào trong tộc Bạch Hổ cũng không hề mở miệng nói chuyện, ăn cũng không hề tích cực, ban ngày cũng chỉ buồn bực ngồi lỳ ở trong sơn động mà tộc Bạch Hổ chuẩn bị cho bọn họ nghỉ ngơi mà thôi.
Mọi người trong tộc Đại Hùng cũng mặc kệ ông ta, bọn họ đã đắm chìm trong hương vị tươi ngon của hải sản không còn cách nào để tự kiềm chế được nữa. Lúc trở về còn phải nhịn đau bỏ lại phân nửa số muối, đổi lấy một ít tôm khô thịt ngao khô, cá khô cũng đổi được không ít.
Hai bên đều rất dứt khoát, hẹn thời gian giao dịch tiếp theo cùng với số lượng hàng hóa sẽ trao đổi.
Tộc Đại Hùng ngoại trừ cần rất nhiều muối, còn đặt thêm rất nhiều loại hải sản nữa. Thế là tộc Bạch Hổ từ trên xuống dưới lại bắt đầu bận rộn.
Mấy người đàn ông cứ cách ba ngày năm ngày lại đi ra ngoài săn bắn, mấy người phụ nữ thì canh giữ biển cả. Vừa khi thủy triều rút xuống liền chen chúc xông lên, tìm kiếm các loại hải sản thích hợp để cất lại.
Ngày thứ hai sau khi tộc Đại Hùng rời đi, Đại Sơn liền đem một phần năm số lương thực trao đổi được đưa lên trên đảo nhỏ.
Kể từ lần cuối cùng anh ta đặt chân lên hòn đảo nhỏ đến bây giờ đã rất lâu rồi, lúc này lại một lần nữa đặt chân lên hòn đảo này, anh ta lại có cảm giác giống như đã trải qua cả một thế hệ.
Ngôi nhà gỗ nhỏ ở trên bãi biển thì trước đây anh ta đã từng thấy qua rồi, cũng không lấy làm ngạc nhiên. Điều thực sự làm anh ta ngạc nhiên chính là ngôi nhà lớn kia. Đây chính là ngôi nhà lớn được A Mạn nhắc đi nhắc lại với vẻ hâm mộ không thôi.
Trước đó anh còn tưởng cô ấy phóng đại, bây giờ được tận mắt nhìn thấy mới hiểu được, cảm giác rung động này đến từ tận sâu thẳm trong lòng.
Cái sơn động ở trên núi của mình khi so sánh với ngôi nhà lớn này, quả thật chính là một người ở trên trời một người ở dưới đất.
Càng nghĩ trong lòng lại càng thêm khó chịu. Mình đường đường là một tộc trưởng, thế mà chỗ ở lại rách nát đến như vậy. Mà ngôi nhà lớn này nghe nói cũng là do mấy người trong tộc Bạch Hổ hỗ trợ xây nên. Vậy tại sao bọn họ lại không nghĩ đến việc xây mấy ngôi nhà như thế này ở trong tộc?