Không đợi cho Hàn Lộ nghĩ ra một lý do qua loa gì để lảng tránh chuyện này, Dương Sí đã không còn thời gian nghe cô trả lời nữa.
Bởi vì đàn sói lại xông tới rồi.
Một tay Dương Sí che chở phía trước cho cô, một tay cầm thanh lao bằng gỗ ngăn cản đàn sói hoang ở phía trước đang nhào tới lớp này đến lớp khác. Hàn Lộ không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ nghe thấy mấy tiếng sói tru liên tiếp vang lên, còn có âm thanh thở dốc của Dương Sí vang lên ở bên cạnh mình nữa.
Chắc hẳn anh đã phải cố gắng hết sức rồi!
Trong lòng Hàn Lộ có cảm giác vô cùng khó chịu.
Dương Sí đã bảo hộ cho cô rất chu đáo, nhưng chính bản thân anh ta lại bị sói hoang tấn công mấy lần, tiếng móng vuốt cào lên trên da thịt, nghe đến mức cô cảm thấy chết lặng.
Cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ đến có một ngày mình sẽ trở thành một thứ vướng víu tay chân đến như thế này. Nếu như không có mình ở đây, Dương Sí tuyệt đối sẽ không phải lâm vào tình thế bị động đến như vậy.
Lại là một tiếng móng vuốt sói đâm vào trong da thịt, Hàn Lộ có thể ngửi thấy được mùi tanh ở trên người con sói hoang kia. Phảng phất như Dương Sí không hề cảm thấy đau đớn, bàn tay chỉ vung lên liền hất con sói hoang ở bên người ra, lại hung ác đạp mạnh nó một cước.
“Đừng sợ.”
Chỉ hai chữ ngắn ngủi, nhưng Hàn Lộ nghe được lại chỉ muốn khóc.
Cô thực sự rất sợ chết. Lúc cô sống trong xã hội hiện đại, cuộc sống vừa mệt mỏi vừa bận rộn nhưng ít nhất cũng được hòa bình. Nhưng ở nơi này, cô chỉ mới tới được mấy ngày đã gặp phải một trận sói tập kích như vậy.
Trận sói tập kích như thế này thực sự có thể chết người đấy!
Hàn Lộ ép buộc mình phải tỉnh táo lại, cô không muốn trở thành thứ đồ vướng víu, cô muốn giúp đỡ mọi người.
Sói sợ cái gì?
Đúng rồi, sói sợ lửa!
Thế nhưng ở nơi này thực sự không có lửa, muốn trong hoàn cảnh hỗn loạn như thế này làm ra lửa thì không cần nghĩ cũng biết là rất khó. Hơn nữa còn không chắc có người sẽ phối hợp với cô.
Hàn Lộ thử đưa tay vỗ vỗ Dương Sí.
“Cái này, thực ra là sói rất sợ lửa, anh xem có thể có cách nào để sắp xếp một người nào đó để làm ra lửa được không?”
“Không chỉ riêng sói sợ đâu, tất cả chúng tôi đều sợ lửa hết. Tuyệt đối không thể để lửa cháy được. Cô đừng lo lắng quá, mấy con sói này chúng tôi có thể đối phó được.”
Thái độ của Dương Sí vô cùng kiên quyết, Hàn Lộ lại không thể làm được, chỉ có thể nhận mệnh đi theo bên cạnh anh ta.
Trong đội ngũ này, nếu nghiêm túc mà nói thì cũng chỉ có cô và Hợp Khương là hoàn toàn không có sức chiến đấu. A Mạn cùng với A Chân thì hung mãnh chẳng thua gì mấy người đàn ông. Lại thêm mấy con hổ lớn gia nhập vào đội ngũ chiến đấu, bầy sói sau khi chết mất một nửa liền từ bỏ giãy dụa mang theo con sói con chạy đi.
Bầy sói trên đường rút lui chạy ra ngoài vừa lúc đụng phải Hòa Nhạc đang chậm rãi ung dung lên núi. Thấy cô ta đang đi một mình như người lạc đàn, bầy sói hoang đương nhiên không bỏ qua cho cô ta.
Cho dù có hổ của Hòa Nhạc liều chết che chở cho cô ta thì cô ta vẫn bị cắn hai phát. Nếu như không phải nhóm Dương Sĩ vừa lúc đi xuống núi gặp được thì mạng của Hòa Nhạc có giữ được hay không cũng chưa biết.
Bầy sói đã chạy đi, nhưng đội của Dương Sí cũng không dám ở lại trên núi quá lâu. Bởi vì trên núi mùi máu tươi quá nồng, rất dễ dàng thu hút những con thú lớn đến đây.
Lúc này hầu như tất cả mọi người trong đội ngũ đều bị thương, nếu lúc này mà đụng tới một con thú lớn nào đó thì cũng rất phiền toái. Cho nên Dương Sí không kịp dừng lại để kiểm tra lại thương thế của mọi người, vội vã dẫn theo mọi người xuống núi.
Người bình thường hay ầm ĩ nhất trong đội ngũ là Hòa Nhạc bởi vì bị cắn hai phát trên đùi, đau quá nên đã ngất đi. Vậy nên trên đường xuống núi đều yên tĩnh vô cùng.
Hàn Lộ ôm eo Hợp Khương thành thành thật thật ngồi ở trên lưng hổ, ai cũng không mở miệng nói chuyện. Cô có thể cảm giác được thân thể Hợp Khương vẫn còn đang run lẩy bẩy, chỉ sợ lúc này Hợp Khương vẫn còn đang sợ hãi.
Buổi tối hôm nay thực sự quá kinh hoàng…
Thật may là bầy sói hoang kia cuối cùng cũng đã từ bỏ, nếu không thì cho dù đến cuối cùng có thắng đi chăng nữa, chỉ sợ hậu quả cũng thảm thiết không kể hết.
Hàn Lộ hồi tưởng lại những tiếng sói tru vừa nãy nghe được trên núi, chỉ cảm thấy lại nổi da gà khắp người.
Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày cô lại ở cách mấy con sói gần đến như vậy.
Hôm nay cũng may mà có Dương Sí…