Hợp Khương đã có anh của cô ấy che chở. Mấy người phụ nữ khác cũng có người bảo vệ, trong đội ngũ này chỉ có một mình cô là người ngoài. Nếu như không phải Dương Sí vẫn luôn nắm tay cô thì cô đã sớm bị mấy con sói hoang kia xé xác thành từng mảnh vụn.
Dương Sí, anh ta quả thực, là một người rất tốt rất tốt!
Hàn Lộ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao, chỉ là hoàn toàn không có trăng. Tất cả mọi thứ trước mắt là một màu đen kịt.
Chưa có bao giờ cô lại mong đợi trời nhanh sáng như ngày hôm nay. Cô thật sự muốn nhìn xem tình trạng thương thế trên người Dương Sí như thế nào.
Chao ôi…
Hàn Lộ đột nhiên phản ứng lại, cho dù cô có nhìn thấy tình trạng vết thương của anh ta thì cô cũng không thể giúp được cái gì. Ở nơi này tất cả mọi thứ đều xa lạ, không có bác sĩ không có thuốc men, nhiều nhất là cô chỉ có thể giúp Dương Sí rửa sạch vết thương mà thôi.
Thật sự quá vô dụng.
Đây là lần thứ n cô đã hoài nghi chính bản thân mình trong hôm nay.
Sau khi cô rời khỏi đội ngũ này, thực sự cô có thể sống một cuộc sống thuận lợi được sao?
Đại khái là không thể.
Hàn Lộ cảm thấy hơi nhụt chí, cô ghé sát vào lưng Hợp Khương, vòng tay ôm cô ấy chặt hơn một chút. Ở trên lưng hổ cô suy nghĩ lộn xộn một chút rồi ngủ thiếp đi.
Đến khi cô thức dậy thì trời cũng đã sáng. Dưới thân cô lúc này là một mảng cỏ khô mềm mại, bên cạnh cô còn có Hợp Khương cũng đang ngủ say sưa.
Làm sao cô lại ngủ ở đây?
Tối hôm qua…
Tối hôm qua cô đã gặp phải bầy sói!
Trong nháy mắt Hàn Lộ đã hoàn toàn tỉnh táo lại, cô lập tức ngồi dậy.
Cô có thể nghe được xung quanh có người đang cố gắng hạ thấp giọng thì thầm nói chuyện, còn có mấy tiếng sột sột soạt soạt mài vũ khí. Chỉ là không nhìn thấy bóng dáng một ai cả.
Còn có một tảng đá rất lớn ở phía trước chặn đứng tầm nhìn nữa.
Cô quay đầu nhìn lại, Hợp Khương đang ngủ rất say. Tối hôm qua chắc là cô ấy đã khóc rất nhiều, hai mắt đến lúc này vẫn còn đang sưng phù lên. Thấy cô ấy như thế nên Hàn Lộ không đánh thức cô ấy dậy, một mình đứng dậy bước ra ngoài.
Chưa đi được mấy bước liền đụng phải Hòa Nhạc với khuôn mặt trắng bệch vẫn đang nằm mê man. Con hổ lớn ở bên cạnh cô ta nghe được động tĩnh liền ngẩng đầu lên. Hàn Lộ sợ tới dựng tóc gáy, vội vàng đổi phương hướng đi về phía bên kia để ra ngoài.
Giọng nói lúc nãy mà cô nghe được là của A Mạn, cô ấy đang chăm sóc người đàn ông của mình là Đại Sơn. Thương thế của Đại Sơn cũng không nặng lắm, ít nhất là Hàn Lộ nhìn thấy anh ta vẫn rất có tinh thần. Chỉ là trên tay trái của anh ta đang có hai vết thương sâu hoắm, từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy tận xương, nhất thời không có cách nào dùng sức được.
Hàn Lộ quay đầu nhìn bên kia thấy A Chân vẫn đang dựa vào con hổ của cô ấy nhắm mắt ngủ, còn có Tiểu Sơn đang mài vũ khí cùng với mấy người đàn ông khác. Duy chỉ không nhìn thấy Dương Sí ở đâu cả.
Ở đây cô chỉ hơi quen với anh em hai người Hợp Khương, vì thế cô liền trực tiếp đi đến chỗ Hợp Thụ để hỏi thăm.
“Hợp Thụ, Dương Sí ở đâu rồi?”
“A Sí à? Anh ấy nói muốn đi ra ngoài tìm nguồn nước, cũng đi lâu lắm rồi, chắc là anh ấy cũng sắp về rồi đấy.”
Đi tìm nước sao…
Trong lòng Hàn Lộ cảm thấy hơi yên tâm một chút, nếu như vẫn còn tinh thần đi ra ngoài tìm nguồn nước thì xem ra thương thế của Dương Sí cũng không nặng lắm. Sau khi hỏi rõ phương hướng Dương Sí rời đi, cô dứt khoát đi tới chỗ ngã rẽ, ngồi trên tảng đá ở đó đợi anh.
Nơi này hẳn là cách ngọn núi ngày hôm qua khá xa, hoàn cảnh xung quanh cũng không quen thuộc lắm. Giống như ở dưới chân núi, nhưng cũng giống như là ở trong khe núi.
Đối với địa hình nơi này cô cực kỳ xa lạ nên cũng không có cách nào phán đoán mình đang ở đâu.
Thực sự là nhàn rỗi không có chuyện gì để làm lại suy nghĩ lung tung, cô liền ngồi xổm một bên dùng con dao xương ngày hôm qua cô dùng hạt dẻ đổi lấy để đào đất, muốn tìm xem có gì ăn được không.
Khoan! Tại sao cô phải tìm thức ăn chứ??
Không phải là cô có hạt dẻ sao?!
Hàn Lộ đột nhiên đứng dậy, vừa mới vui vẻ chưa được hai giây lại lập tức phiền muộn.
Cái giỏ của cô ngày hôm qua trong lúc tránh né mấy con sói tấn công đã bị rơi mất. Trong đêm tối như thế, lại là trong tình huống khẩn cấp như vậy, làm sao còn tìm lại cho được.
Ở đó vẫn còn hơn nửa giỏ hạt dẻ, đều là vốn liếng để cô chuẩn bị rời đi. Nếu như không có những hạt dẻ kia làm cơ sở thì cô thực sự không có sức lực để rời khỏi đội ngũ.
Huống chi sau khi trải qua sự kiện tối hôm qua kia, trong lòng cô ngay lập tức đã kéo báo động đỏ đối với mảnh đất xa lạ này, bên ngoài thực sự quá nguy hiểm.
Hàn Lộ chán nản ngồi sụp trở lại.
Phải làm sao bây giờ?