Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 53 - Chương 53. Giống Cái Nhỏ Không Được Khóc 1

Chương 53. Giống cái nhỏ không được khóc 1 Chương 53. Giống cái nhỏ không được khóc 1

Hay là mặt dày mày dạn cứ ở tiếp trong đội ngũ của họ, cùng với họ đi đến tộc Man Ngưu? Nhưng lúc trước mình đã nói với Dương Sí là anh ta cứ đưa mình đến bờ biển là được rồi.

Mà nếu như cô ấy muốn ở lại trong tộc của bọn họ thì nhất định phải dựa vào Dương Sí. Hàn Lộ nhớ đến những lời Hợp Khương nói là người ở trong tộc Bạch Hổ hầu như đều là “một chồng nhiều vợ”, cô cảm thấy phản cảm vô cùng.

Tam quan không hợp nhau là một chuyện cực kỳ thống khổ.

Dương Sí vừa đi đến chỗ ngã rẽ liền nhìn thấy giống cái nhỏ đang cúi đầu ủ rũ ngồi trên một tảng đá ngẩn người, anh vội vàng gọi cô một tiếng.

“Tiểu Lộ? Cô ra đây làm gì thế?”

“Tôi…”

Hàn Lộ vừa ngẩng đầu lên nói một tiếng, lập tức cả người sững sờ.

Người đàn ông ở trước mặt cô, trên người có rất nhiều vết thương. Trên vai, trên cổ, trên ngực đều có mấy vết móng vuốt sâu hoắm. Mà lúc này trên mấy vết thương kia có một sợi dây cỏ đè lên, trên sợi dây cỏ kia chính là cái giỏ mà cô đã không cẩn thận làm rơi mất.

Người đàn ông này nói ra ngoài tìm nguồn nước, nhưng lại là trở về núi bên kia để tìm lại cái sọt cho cô.

Anh ta làm sao lại cẩn thận đến như vậy, lại ngốc đến như thế…

Hàn Lộ nhịn cả một đêm, lập tức nước mắt không thể ngưng lại được nữa, trong nháy mắt liền tràn mi…

Dương Sí nhìn thấy cô vừa khóc thì nhất thời sốt ruột, đang muốn tiến lên để dỗ dành cô thì đột nhiên ngây ngẩn cả người. Hàn Lộ theo ánh mắt của anh ta thì nhìn xuống đất.

Trời đất, nước mắt của cô rơi xuống đất tại sao lại biến thành hạt châu rồi??!

Nước mắt biến thành hạt châu, chuyện kỳ lạ diễn ra sờ sờ trước mắt đem toàn bộ nước mắt của cô rút ngược trở về.

Hàn Lộ khiếp sợ đến mức không nói nên lời.

Có thể khóc mà nước mắt biến thành ngọc châu, trong truyện thần thoại cổ xưa cũng không phải là không có. Mỹ nhân ngư, người cá, tất cả đều có truyền thuyết giống như thế này. Nhưng đây không phải là một câu chuyện thần thoại cổ xưa mà lại chuyện thật xảy ra ngay trước mắt!

Nước mắt của cô thật sự cứ như thế mà biến thành mấy hạt châu nho nhỏ!

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy chứ?

Hàn Lộ ngơ ngác, nhưng Dương Sí thì lại không hề ngốc. Đối mặt với tình huống như vậy thì ngược lại anh ta đã từng nghe qua.

“Thì ra…cô là người của tộc Giao Nhân.”

Giống cái nhỏ lại lừa gạt anh ta một lần nữa rồi.

Đến bây giờ anh ta vẫn có thể hồi tưởng lại lúc giống cái nhỏ nói cô là người của tộc Hán, bộ dáng vừa nghiêm túc vừa hoài niệm kia, giả bộ cũng thật giống. Có phải mấy ngày nay biểu hiện nhu thuận của cô ấy cũng đều là giả vờ hay không?

Còn bản tính của cô ấy vẫn giống như ở kiếp trước?

Dương Sí cảm thấy lạnh lẽo, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên mấy phần bi ai. Anh ta đã cố gắng vùng vẫy thật lâu mới có thể hoàn toàn tách biệt giống cái nhỏ trước mắt với giống cái nhỏ trong kiếp trước, thế nhưng bây giờ lại thống nhất lại.

Lừa gạt, phản bội, đó là những chuyện mà anh ta chán ghét nhất!

Hàn Lộ rõ ràng cảm giác được ánh mắt của Dương Sí biến hóa, nhưng cô lại không biết vấn đề nằm ở chỗ nào. Chẳng lẽ bởi vì nước mắt của cô biến thành ngọc châu? Hay là bởi vì cô ấy là người của bộ tộc Giao Nhân gì gì đó?

Cô đã sớm quên chuyện mình đã từng nói với anh mình là người của tộc Hán. Cho dù có nhớ rõ thì căn bản cô cũng không cảm thấy có vấn đề gì, bởi vì cô vốn chính là người Hán mà.

Thấy Hàn Lộ ngơ ngác đứng đó, Dương Sí khẽ thở dài, nhặt mấy hạt châu đã thành hình ở trên mặt đất kia lên. Trong truyền thuyết, giao châu có thể trị được bách bệnh, còn có thể làm gia tăng tuổi thọ, cho dù không biết thực hư ra sao nhưng có thứ này tóm lại là một tai họa tiềm ẩn.

“Sau này nếu như có thể không khóc thì cố gắng kìm chế đừng khóc. Mấy hạt giao châu này cô phải cất thật cẩn thận, tốt nhất là đừng để người khác nhìn thấy.”

Dương Sí tháo giỏ xuống, đưa mấy hạt giao châu mà anh ta đã nhặt được cùng với cái giỏ trả lại cho Hàn Lộ, lại nói thêm một câu.

“Từ chỗ này đi thêm khoảng nửa ngày nữa là có thể đến bờ biển, nếu như cô là người của bộ tộc Giao Nhân thì tôi cũng yên lòng rồi.”

Bình Luận (0)
Comment