Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 54 - Chương 54. Giống Cái Nhỏ Không Được Khóc 2

Chương 54. Giống cái nhỏ không được khóc 2 Chương 54. Giống cái nhỏ không được khóc 2

Hàn Lộ còn chưa kịp phản ứng lại thì Dương Sí đã mang khuôn mặt lạnh như băng đi vào chỗ nghỉ ngơi. Lúc này không cần cô phải suy nghĩ làm sao da mặt dày lưu lại thì người ta căn bản cũng không có ý muốn cô lưu lại nữa rồi…

Thôi vậy, quên đi, cứ đến bờ biển lại tách mọi người ra vậy.

Trong lòng đã có quyết định, Hàn Lộ ngược lại lại thở phào nhẹ nhóm. Ánh mắt cô lại một lần nữa rời trở lại trên mấy hạt châu đang nằm trên tay, lập tức kinh diễm một phen.

Tổng cộng có bốn viên, mỗi viên đều lớn cỡ hạt đậu Hà Lan, tròn trịa bóng loáng, có màu trắng đục nhưng lại hơi trong suốt, so với trân châu càng sáng bóng hơn. Khi đặt dưới ánh sáng mặt trời còn có thể khúc xạ ra hào quang bảy màu nữa.

Đây là đồ vật xinh đẹp nhất mà cô được thấy qua khi đến với phiến lục địa này.

Dương Sí vừa rồi mới nói rằng mình phải cất kỹ, không được cho người khác nhìn thấy. Thứ này có gì đặc biệt đây? Hàn Lộ suy nghĩ một chút rồi đi hái một cái lá cây bọc mấy viên giao châu này lại, đặt ở tầng dưới cùng của cái giỏ rồi lại dùng hạt dẻ phủ lên trên.

Bên trong giỏ, hạt dẻ đã ít đi rất nhiều, chỉ có một lớp mỏng, phía trên còn dính bùn đất. Nhìn vào có thể biết được mấy viên này là do Dương Sí nhặt về.

Người đàn ông này tuy rằng không hề nói ra nhưng vẫn yên lặng làm, và đặc biệt là cảm giác an toàn khi ở bên cạnh anh ta nữa.

Hàn Lộ yên lặng thở dài một hơi, Dương Sí quả thật chính là dựa theo tiêu chuẩn chọn chồng thời hiện đại của cô đây mà.

Đáng tiếc, anh ta hoàn toàn không có chút cảm tình nào với cô.

Nghe anh ta vừa nói, còn khoảng chừng nửa ngày nữa là có thể đến bờ biển, Hàn Lộ liền đem một chút cảm xúc yêu thích vừa mới dâng lên kia liều mạng ép xuống.

Dù sao hai người sẽ lập tức chia tay, nếu như trong lòng cô vẫn một mực nhớ thương như thế thì cuộc sống sau này sẽ rất khó chịu.

Cuộc hành trình trở về sau trở nên vô cùng nặng nề, tất cả mọi người bị thương ở nhiều mức độ khác nhau, vừa chạy đi vừa phải nâng cao cảnh giác mọi thứ xung quanh nên đương nhiên không có ai còn có tâm tình nói chuyện. Mà người luôn luôn nói nhiều là Hợp Khương vì bị kinh sợ nên cũng không còn hoạt bát như trước nữa.

Hàn Lộ thì càng không cần phải nói, lúc này trong đầu cô đều đang suy nghĩ đợi chút nữa sau khi cô tách ra khỏi đội ngũ thì cô sẽ làm những chuyện gì, làm sao còn tâm tư đi tìm người nói chuyện phiếm.

Cứ đi như thế gần nửa ngày, con đường dưới chân từ bùn lầy khe núi bắt đầu dần dần biến thành bãi đá. Nước chảy ào ào, trong suốt thanh tịnh, Hàn Lộ nhìn vị trí của mặt trời tính toán phương hướng của dòng suối nhỏ này. Bởi vì nơi này hẳn là cách bờ biển rất gần, nếu như ở chỗ ven biển không có nguồn nước thì chỉ có thể đi xa hơn một chút qua bên này lấy nước mà thôi.

Nhưng rồi cô phát hiện mối quan tâm của cô là hoàn toàn không cần thiết.

Chẳng bao lâu cô đã phát hiện ra dòng suối này đã nhập vào bên trong một dòng sông nhỏ. Nước sông chảy lững lờ, nhưng tất cả mọi người không xuống nước mà đi bộ dọc theo bãi đá ở bên bờ sông.

Trái tim trong lồng ngực Hàn Lộ đập thình thịch, cảm giác dần trở nên hưng phấn. Cô ngồi ở chỗ cao nên đã có thể nhìn thấy ở phía đằng xa kia là một mảng biển mênh mông xanh thẳm. Mà điểm cuối cùng của con sông này chính là ở trong biển rộng.

Nói cách khác, nếu như cô sống ở trong khu vực này thì hoàn toàn không cần phải lo lắng về vấn đề nước uống.

Dương Sí đi ở phía trước, thỉnh thoảng quay đầu liếc mắt nhìn một cái. Vừa lúc nhìn thấy giống cái nhỏ này đang nở một nụ cười sáng lạn.

Trong lòng anh ta vô cùng khó chịu.

Thấy sắp được trở về bộ tộc của mình, xem ra cô có vẻ rất vui vẻ đấy.

Hừ!

Bước chân của Dương Sí nhanh hơn một chút, đội ngũ đi ở phía sau tự nhiên cũng đi nhanh hơn. Kết quả là theo kế hoạch buổi chiều mới có thể đến được bờ biển, vậy mà chỉ mới giữa trưa đã tới rồi.

Dương Sí: “…”

Đây không phải là ý định của anh ta mà…

Mặc kệ anh ta nghĩ như thế nào, bờ biển đã ở ngay trước mắt. Dương Sí theo bản năng quay đầu lại nhìn giống cái nhỏ, đã thấy mắt cô ấy rưng rưng ngấn lệ, mắt thấy là giao châu chuẩn bị rơi ra ngoài.

Xung quanh đang có nhiều người như vậy, nếu thật sự nhìn thấy giống cái nhỏ rơi ra nước mắt không giống như người bình thường, ai biết liệu bọn họ có nổi lên tâm tư gì khác hay không? Dương Sí nhíu mày, lập tức sải bước đi tới.

“Không cho phép khóc!”

Mọi người đều bị chấn kinh.

Từ trước đến nay bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Dương Sí hung dữ đến như vậy.

Bình Luận (0)
Comment