Hàn Lộ bị hành động của Dương Sí làm cho giật mình, cảm xúc thương cảm ngược lại bị xóa đi không ít, nước mắt cũng rút ngược trở về. Cô hiểu được là Dương Sí sợ mình rơi nước mắt sẽ làm cho người khác phát hiện ra được cái gì bất thường nên mới lớn tiếng như vậy, còn thực sự thì anh cũng không phải là tức giận với cô.
Mà cô muốn khóc cũng không phải vì cái gì khác, chỉ là nhìn thấy biển cả quen thuộc nên những cảm xúc vẫn luôn đè nén ở trong lòng tất cả đều dâng lên.
Ở kiếp trước lúc cô chết không còn ông nội ở bên, lúc đó cảm thấy cuộc sống không còn gì để lưu luyến nữa. Bây giờ khi nhìn thấy biển cả, cô mới phát hiện không hoàn toàn là như vậy.
Cô nhớ chiếc thuyền đánh cá cũ, nhớ ngôi nhà cũ, nhớ những fan hâm mộ ở trên mạng luôn đồng hành với cô trong thời gian cô bàng hoàng bất lực khi ông nội vừa mới qua đời.
Thiếu chút nữa cô đã không thể khống chế được cảm xúc của mình mà khóc lên.
Nhắc tới cũng thật là kỳ quái, lúc trước cô vẫn còn băn khoăn suy nghĩ không biết rốt cuộc có nên rời khỏi cái đội ngũ này hay không. Nhưng bây giờ khi nhìn thấy biển cả, chỉ trong nháy mắt cô đã trở nên kiên định.
Cô nhất định phải ở lại chỗ này, biển cả mới là nhà của cô. Chỉ có ở đây, trái tim của cô mới không giống như bèo lục bình nổi trôi phiêu dạt.
Hàn Lộ hít sâu một hơi, cầm lấy cái giỏ từ trên thân con hổ của Hợp Khương nhảy xuống đất.
“Khương Khương, tôi đến nơi rồi.”
Hợp Khương lập tức nhảy xuống theo, kéo tay Hàn Lộ không buông ra. Trước đó cô ấy đã nghe Hàn Lộ nói rằng khi đến bờ biển cô sẽ rời đi, thế nhưng cô ấy không nghĩ tới là sẽ nhanh đến như vậy.
“Tiểu Lộ, nhất định phải đi bây giờ sao? Tôi nghe anh trai tôi nói còn một ngày nữa là có thể đến chỗ tộc Man Ngưu rồi, hay là cô đi cùng chúng tôi đi? Đợi đến lúc chúng ta trở về thì cô đi cũng được, có được không?”
Hợp Thụ nghe nói như vậy cực kỳ kinh ngạc, anh ta đứng ở giữa hết nhìn về Hàn Lộ lại nhìn về Dương Sí, cuối cùng thực sự nhịn không được mới khẽ chọt bên người Dương Sí hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Cô ấy không phải là giống cái của anh à? Cô ấy muốn đi đâu thế?”
Dương Sí thần sắc nhàn nhạt, ngữ khí cũng nhàn nhạt.
“Cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ nói cô ấy là giống cái nhỏ của tôi cả. Người ta có bộ tộc của mình, muốn trở về đó không phải là một chuyện rất bình thường sao?”
Giọng nói của anh ta rất nhỏ, thế nhưng hết lần này đến lần khác Hàn Lộ lại nghe được.
Dương Sí nói không sai, mình cùng anh ta căn bản không hề có quan hệ gì cả. Một đường này người ta hộ tống mình xem như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Chuyện tiếp theo, không cần phải làm phiền đến họ nữa.
Cô là một ngư dân già đời, canh giữ ở bờ biển còn có thể bị chết đói sao? Đó không phải là trò cười à?
Hàn Lộ tận lực khống chế tâm tình của mình, miễn cưỡng cười cười với Hợp Khương.
“Khương Khương, tôi thật sự không tiện đi theo đội ngũ của mọi người nữa. Mọi người có việc của mình, tôi cũng có việc của tôi. Chúng ta tạm thời chia tay nhau ở chỗ này, nếu chúng ta có duyên thì ngày sau còn có thể gặp lại.”
“Tiểu Lộ!”
Hợp Khương nóng nảy đến hai mắt đỏ bừng lên, quay đầu lại nhìn Dương Sí, không ngừng nháy mắt với anh ta, muốn anh ta mở miệng bảo Hàn Lộ ở lại. Thế nhưng Dương Sí không hề bắt lấy tín hiệu cô ấy gửi qua, trực tiếp đi về phía trước của đội ngũ.
Hàn Lộ thấy rõ ràng, một chút luyến tiếc ở trong lòng cũng tan biến.
“Khương Khương, cô đi lâu như vậy chắc chắn cũng rất nhớ mẹ, tôi cũng muốn về nhà mà. Có gặp gỡ thì sẽ có ly biệt, không cần phải buồn quá như thế. Hơn nữa tôi cũng không ở xa, nếu như lúc mọi người trở về còn đi con đường này thì nói không chừng chúng ta qua mấy ngày nữa sẽ gặp lại nhau đấy.”
Lời này cũng không phải là cô lấy ra để dỗ dành Hợp Khương, dù sao thì cô cũng thực sự tính toán mình sẽ đặt chân ở ngay tại chỗ này.
Hợp Khương lập tức từ suy nghĩ của mình để suy nghĩ cho Hàn Lộ, chính mình mới xa nhà mấy ngày thôi đã rất nhớ nhà, chắc chắn là Hàn Lộ cũng như thế, vậy nên quả thật mình không nên ép cô ấy ở lại. Thế là cô liền hiểu chuyện, buông tay Hàn Lộ ra.
Những người trong đội ngũ tuy rằng cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng bọn họ cũng không phải là người nhiều chuyện. Thấy Hàn Lộ không đi theo đội ngũ nữa, bọn họ đều đi tới nói với cô mấy lời chào tạm biệt.
Chỉ có Dương Sí vẫn đang ngồi trên một khối đá ngầm trên bờ biển, bất động như núi.