Bây giờ anh chỉ cần dẫn người đi thám thính xung quanh xem có tộc người khác cư trú ở gần đây hay không, nếu không có thì bọn họ có thể bắt đầu gọi người đào khoét hang động được rồi.
“Đại Sơn và Tiểu Sơn đi theo tôi, Hòa Kim ở lại trông chừng đồ đạc, Hợp Thụ đi tìm nơi thích hợp để đào sơn động. Những người còn lại dọn dẹp sân bãi.”
Bởi vì tộc trưởng và đại vu đều đã lên tiếng nên tất cả mọi người đều nghe theo sự chỉ huy của Dương Sí, người nào người nấy nhanh chóng bắt tay vào làm việc của mình.
Mấy giống cái của tộc Bạch Hổ thì phụ trách tháo dỡ đồ đạc từ trên lưng mấy con hổ xuống. Con hổ của Hòa Nhạc cũng ở trong số đó, bây giờ A Mạn đang tạm thời chăm sóc cho nó.
Sau khi được đặt xuống mặt đất, nó nằm trên đất nghỉ ngơi một lát và chợt đứng dậy. Nhân lúc mọi người không chú ý đến mình, con hổ lén lút xuống núi.
Nhịp bước của nó cực kỳ nhẹ nhàng, rõ ràng là tâm trạng đang rất tốt. Bởi vì nó cảm nhận được một đứa con khác của mình, đứa con đã bị chủ nhân cũ của nó vứt bỏ vẫn còn sống.
Dù sao thì bây giờ nó cũng không có chủ nhân, nơi này cũng không có thứ gì có thể trói buộc nó nữa. Con hổ mẹ lập tức quyết định đi tìm đứa con tưởng chừng đã mất của mình.
Chẳng bao lâu nó đã đi đến bãi biển mà lần trước nó đã từng đi qua.
Nó có thể cảm nhận được con hổ con đang ở một nơi cách đó không xa, nhưng trước mặt lại là một vùng biển rộng. Vì để sớm gặp lại hổ con, hổ mẹ không hề do dự chạy xuống biển.
Nước cũng không có gì đáng sợ, ngược lại, trong thời tiết nắng nóng thế này mà xuống biển còn rất dễ chịu.
Hổ mẹ vừa hưởng thụ cảm giác mát mẻ vừa quẫy đạp bốn chân trong nước biển bơi về phương hướng con tim mách bảo. Tốc độ bơi lội của nó khá nhanh, chẳng mấy chốc đã tìm thấy vị trí mà trong lòng nó cảm ứng được.
Cùng lúc đó, Hàn Lộ đang cho con hổ con ăn canh cá..
Không biết vì lí do gì mà con hổ con không thích uống canh nấu bằng nước lã, ngược lại càng thích canh cá nấu bằng nước dừa. Nhưng chỉ mới mấy ngày mà trên mặt đất đã chất đầy vỏ dừa rỗng.
“Ài…nhóc con này, mày mà còn kén chọn như thế này nữa, dừa trên mặt đất sẽ bị em uống sạch mất thôi. Mà dừa ở trên cây, tao lại không trèo lên cây để hái được.”
“Gầm”
Một tiếng hổ gầm đáp lại câu nói của cô, nhưng lại không phải phát ra từ hổ con mà cô đang ôm trong lòng.
Hàn Lộ quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động, vừa nhìn liền sợ đến mức hai chân mềm nhũn. Một con hổ lớn ướt sũng đang từ dưới biển bước lên bờ, cặp mắt to màu vàng kim đó một mực khóa chặt lên người cô.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ???
Một con hổ thật lớn! Một con hổ lớn sẽ ăn thịt người!
Hổ con ở trong lòng cô có lẽ chính là con của nó, liệu nó có cho rằng cô là người xấu, sau đó…
Không đợi Hàn Lộ nghĩ ra biện pháp bảo toàn tính mạng thì con hổ lớn đã đi tới trước mặt cô. Ánh mắt nó cũng chuyển từ người cô sang con hổ con.
Sau khi ngửi thấy mùi hương ngọt ngào từ trên người hổ con, đôi mắt lạnh lẽo của hổ mẹ lập tức trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, địch ý của nó đối với Hàn Lộ cũng ít đi.
Hình như người này không giống với chủ nhân trước đây của nó, hình như cô ấy đối xử với con của nó rất tốt.
“Cái đó, ừm... mày đừng nghĩ nhiều nhé. Tao nhặt được con hổ nhỏ này ở trong biển, bây giờ trả lại cho mày đó.”
Hàn Lộ sợ một giây sau hổ mẹ sẽ nhào lên cắn mình nên lập tức thả hổ con xuống đất, còn chu đáo đẩy nó về phía hổ mẹ.
Con hổ con mở to đôi mắt ướt sũng nhìn Hàn Lộ, rồi lại nhìn hổ mẹ đang đứng ở sau lưng mình, do dự một lúc, rốt cuộc vẫn quay người đi về phía mẹ ruột của mình.
Khoảnh khắc vừa nhìn thấy con hổ lớn ở trước mặt, hổ con liền biết đó chính là mẹ của nó, đó là loại cảm giác thân thiết mà không ai có thể thay thế được.
Hổ mẹ mãn nguyện nằm rạp xuống đất chơi đùa với đứa con mất rồi mà tìm lại được, nó lật hổ con lại làm lộ ra cái bụng
Mùi sữa mẹ tự nhiên có sức dụ hoặc vô cùng lớn đối với hổ con, không cần phải thúc giục, nó sẽ tự mình nhào đến bú uống từng ngụm lớn.
Hàn Lộ đỏ mặt xấu hổ.