Viễn Cổ Đi Bắt Hải Sản Làm Giàu Ký (Dịch Full)

Chương 98 - Chương 98. Giống Cái Nhỏ Thật Xinh Đẹp 1

Chương 98. Giống cái nhỏ thật xinh đẹp 1 Chương 98. Giống cái nhỏ thật xinh đẹp 1

Sau khi thu xếp cho hổ con xong xuôi, Hàn Lộ bắt đầu chuyên tâm vào việc đan quần áo. Sau hai ngày đan áo không ngừng nghỉ, rốt cuộc cũng sắp đi đến những khâu cuối cùng.

Thời gian để đan một chiếc áo tay ngắn bình thường tất nhiên không dài như vậy, cô đã đan vạt áo dài hơn một chút, đan thành một chiếc váy liền thân.

Cô thật sự không muốn mặc chiếc váy da thú vừa dày vừa thối, lại vừa nặng trịch đó nữa.

Trang phục mới vừa mềm lại vừa nhẹ, một đường kim cuối cùng vừa hạ xuống, cô liền không thể chờ đợi được mà mặc váy lên người ngay lập tức. Váy liền thân tay đùi dài đến đầu gối có màu sắc sáng trong, cực kỳ vừa người, không biết có phải là vì hiệu quả đặc biệt của giao tiêu hay không, khi mặc chiếc váy này lên người lập tức có cảm giác mát lạnh.

Cảm giác oi bức vì cả ngày trời bị ánh nắng mặt trời thiêu đốt lập tức tan biến không còn dấu vết.

Hàn Lộ duỗi tay chạm lên chiếc váy trên người mình, trơn nhẵn lạnh buốt, thật sự rất thoải mái.

Không nghĩ đến giao tiêu này còn có tác dụng tuyệt vời như thế.

Cô thật sự nhặt được kho báu rồi.

“Nhóc con, hôm nay tâm trạng của tao rất tốt, tao dẫn mày đi ăn một bữa thật hoành tráng nhé.”

Ý cười trên mặt Hàn Lộ không cách nào kiềm chế được.

Sau nhiều ngày lăn lộn ở thời đại xa lạ này, rốt cuộc cô cũng có áo quần để mặc, tất cả mọi chuyện đều đang diễn ra theo chiều hướng tốt. Hàn Lộ càng ngày càng có lòng tin với những ngày tháng sắp tới của mình.

“Ô ô.”

Hổ con được cô ôm vào trong ngực, thân hình nhỏ bé dính sát vào chiếc váy làm từ giao tiêu nên thoải mái vô cùng, nhóc con vừa lòng thỏa ý rên hừ hừ liên tục. Hừ chưa được bao lâu, tiếng kêu của hổ con bỗng chốc trở nên gấp gáp hơn.

Có chút cảm giác bức bối.

“Sao vậy?”

Hàn Lộ điều chỉnh lại vị trí nằm của hổ con, để đầu của nó dựa vào ngực trái của mình.

“Ngoan nào, tao đưa mày đi bắt cá nhé, buổi tối sẽ làm canh cá cho mày ăn.”

“Ô.”

Hổ con dùng sức vặn vẹo toàn thân, ý đồ muốn nhảy xuống mặt đất.

Nó đã ra đời được mấy ngày, đi đường đã khá thành thạo. Hàn Lộ cũng không muốn nuông chiều nó quá, thấy nó muốn xuống đất liền đặt nó xuống.

Không ngờ, nhóc con vừa chạm chân xuống đất liền chạy ra hướng biển, Hàn Lộ bị dọa cho thót tim, cô lập tức đuổi theo ôm nó về.

“Đứa nhỏ này không cần mạng nữa à?”

Hổ con rên lên hai tiếng nức nở, sau đó giơ một chân lên che mắt mình lại.

“Hừ, đừng tưởng rằng làm ra vẻ đáng yêu thì có thể lừa gạt cho qua chuyện này, mày có biết biển cả nguy hiểm đến thế nào hay không hả?”

Mặc dù không biết hổ con có nghe hiểu những lời mình nói hay không, nhưng cô vẫn phải nói cho nó nghe. Nói nhiều rồi thì hổ con tự khắc sẽ ghi nhớ chuyện này.

Bây giờ hổ con còn quá nhỏ nên nó không thể tự bảo vệ mình nếu nó đi xuống biển.

Hổ con bị răn dạy đến mức không ngóc đầu lên nổi, chỉ đáng thương hề hề hướng về phía biển cả kêu lên mấy tiếng ai oán.

Tiếng kêu lần này rất khác với tiếng kêu trong ngày thường của nó, không phải đói bụng, cũng không phải là khó chịu. Hàn Lộ đoán không ra ý tứ mà hổ con muốn biểu đạt nên có chút nóng nảy, cô sợ nó bị bệnh gì đó. Hàn Lộ đem hổ con lăn qua lộn lại kiểm tra một lần, ngoại trừ việc phát hiện nó là một con hổ cái ra thì không phát hiện ra vấn đề gì khác.

Không có cách nào khác, Hàn Lộ không phải là người của thời đại này, nên cô không biết ở trong thế giới động vật, giữa mẹ con hay anh chị em với nhau đều có tâm linh cảm ứng với nhau.

Từ khi mở mắt ra, con hổ con đã ở bên cạnh Hàn Lộ, nó chưa từng thấy mẹ của mình lần nào, nhưng nó có thể cảm nhận được. Khoảng cách càng gần, cảm ứng càng trở nên rõ rệt.

Cho nên sự khác thường của hổ con chỉ là vì hổ mẹ đang tới gần.

Với tư cách là quân tiên phong, Dương Sí dẫn theo một nhóm người đi đến ngọn núi bên bờ biển. Đội ngũ của bọn họ có nhiều người như vậy nên tất nhiên không thể sống cuộc sống màn trời chiếu đất trên bờ biển được. Núi rừng mới là nơi cư trú thích hợp nhất của tộc Bạch Hổ.

Bình Luận (0)
Comment