Năm ngày nhanh chóng trôi qua, tất cả mọi người trong tộc Bạch Hổ đã thu thập xong đồ đạc của mình. Mấy con hổ cũng được cho ăn căng bụng và chải vuốt sạch sẽ, chở theo các loại vật dụng gia đình khác nhau đi theo Dương Sí từng bước từng bước hướng về phía vùng đất mới, tộc địa mới của tộc Bạch Hổ bọn họ.
Hàn Lộ cũng chuyển đến nhà mới, nhưng nó chỉ là nơi ở tạm thời.
Ngày thứ hai trên đảo, cô tìm thấy một nguồn nước ở vùng ven núi rừng. Chẳng qua, nước ở nơi đó quá ít, một ngày cũng chỉ lấy được khoảng hai thùng nước mà thôi.
Nhiêu đó nước chỉ đủ dùng cho sinh hoạt hằng ngày của hổ con. Còn cô nha, cô dùng nước biển là được rồi.
Không biết có phải là bởi vì được uống canh cá và ăn thịt, hay là vì loài hổ ở nơi này nhanh lớn, chỉ mới qua hai ba ngày mà hổ con đã lớn thêm một chút.
Lông toàn thân cũng dày hơn, có thể nhìn ra nó là một con hổ trắng.
Thời gian tỉnh táo vào ban ngày của hổ con càng ngày càng dài, có lẽ là vì hiệu ứng chim non, nó không hề bài xích sự gần gũi của Hàn Lộ, thậm chí còn chủ động lại gần cô.
Mỗi lần Hàn Lộ vừa đi xa, nó sẽ gầm gừ mấy tiếng thể hiện sự không nỡ.
Hàn Lộ không hề có sức chống cự trước mấy con vật đáng yêu như thế này, cô chăm sóc nó như thể chăm sóc đứa con của chính mình.
Càng gần gũi thì càng không nỡ, cô thực sự sợ ngày mà cô phải trả hổ con sẽ đến, bản thân cô không nỡ thì phải làm sao bây giờ. Đến lúc đó, chắc là đau lòng muốn chết.
Ôi chao...
Đi một bước tính một bước vậy, cô cũng không thể vứt bỏ nó vào lúc này.
Hàn Lộ yêu thương vuốt ve hổ con đang nằm trong lòng mình, đem một chút sầu muộn kia đè ép xuống tận đáy lòng. Bây giờ, ngay cả bản thân mình mà cô cũng nuôi không xong. Đến nơi này lâu như vậy, cô thậm chí còn chưa dệt được một mảnh áo quần nào.
“Không được, dù thế nào thì hôm nay mình cũng phải mài xong kim bằng trúc mới được!”
Cô phải mặc quần áo mới! Mặc quần áo mới không cọ sát vào người!
Thật ra cô vẫn đang tìm kiếm cây gậy để mài thành kim đan quần áo. Cô đã tìm được hai cây, nhưng vẫn chưa đủ, ít nhất phải ba cây mới được.
Kim thô quá thì lỗ đan sẽ bị thô, cho nên phải tìm được một cây gậy vừa thẳng vừa mảnh. Nếu không thì các lỗ đan quá to sẽ khiến cô cảm thấy mình mặc như không mặc, không có cảm giác an toàn.
Sau khi tìm đủ ba cây gậy nhỏ, việc tiếp theo chính là mài chúng thành kim. Bởi vì trên cây gậy có khía và gai gỗ nên sẽ làm trầy xước những sợi tơ mà cô vớt được từ trên biển.
Khoan đã, chờ chút, những sợi tơ do ánh trăng và nước biển dệt thành sẽ sợ bị xước sao??
Hàn Lộ hào hứng chạy về phía ổ cỏ của mình, lấy mấy nắm sợi tơ ra, kéo một sợi ma sát lên cây gậy, cho dù cô dùng sức nhiều như thế nào, sợi tơ mảnh nhỏ trong tay không hề trầy chút nào, nó vẫn trơn bóng không gì sánh được như cũ.
Chậc, ông trời đối đãi với cô thật tốt mà.
Nếu đã như vậy, vậy thì không cần mài nữa, trực tiếp đan luôn là được.
Mấy ngày gần đây của Hàn Lộ trôi qua rất có quy luật, ban ngày thì tìm chỗ ở và tìm thức ăn, ban đêm thì ra biển thu thập sợi tơ trong nước biển, thấm thoát đó mà cô đã thu thập được một đống lớn sợi tơ rồi.
Hiện tại, Hàn Lộ không hề lo về chuyện ăn uống, ngoại trừ thỉnh thoảng phải chăm sóc cho hổ con, còn thời gian khác trong ngày của cô đều dùng cho việc đan quần áo.
Cô cũng không có ý định đan quần áo kiểu dáng phức tạp, liền đan một cái áo tay ngắn để mặc trước, khi nào có thời gian rãnh sẽ đan những thứ khác. Nếu như bọn Hợp Khương đến nơi này, Hàn Lộ mím môi mỉm cười, vậy thì cô phải đan một chiếc áo quây ngực tặng cho Hợp Khương mới được.
Hàn Lộ rất thích Hợp Khương, và chính cô cũng không biết tại sao mình lại thích cô ấy như vậy.
Tiểu nha đầu đó không có tâm nhãn gì, là một người rất thành thật.
“Ngao ngao--”
Âm thanh non nớt của con hổ con lại vang lên.
Hàn Lộ đặt chiếc áo còn đang đan dở trong tay xuống, quay đầu lại ôm hổ con lên. Cô nhịn không được lại vuốt lông của nó.
“Sao vậy? Mới ăn xong chưa được bao lâu, không phải là đói rồi chứ.”
Tất nhiên hổ con nghe không hiểu lời cô nói, nó chỉ cảm thấy có thứ gì đó rất lạ đang chậm rãi tới gần nó. Rất thân thiết, rất thoải mái. Nó muốn chia sẻ một chút với người trước mắt.
Đáng tiếc là Hàn Lộ nghe không hiểu những tiếng ê a bập bẹ của nó.
“Có phải mày buồn chán rồi không? Tao dẫn mày đi dạo một vòng nhé.”
Hàn Lộ trực tiếp ôm nó lên, đưa nó đi dạo trên bãi biển.
Hổ con: “...”
Thôi bỏ đi, coi như nó đang nhàm chán vậy.