Ngay từ đầu mọi người đã biết chỗ ở hiện tại chỉ là tạm thời, vì vậy chẳng có ai cảm thấy không nỡ. Chỉ có Hòa Nhạc thương tích trầm trọng, lại không được đại vu chữa trị, cũng không có con hổ của mình ở bên. Bản thân cô ta muốn dựa vào sức mình để vượt núi và xuống biển là chuyện không tưởng.
Đương nhiên Hòa Kim không thể vứt bỏ em gái ruột của mình, anh ta dự định tìm dây leo để cột cô ta lên người mình và cõng đi.
Hòa Nhạc nào biết Hòa Kim vì chuyện của cô ta mà lao tâm khổ trí rất nhiều, trong tim trong mắt cô ta lúc này chỉ toàn là oán hận. Oán hận đại vu không chữa trị cho cô ta, oán hận con hổ phản chủ khiến cô ta bị thương, càng oán hận người nhà nỡ lòng vứt bỏ.
Người nào người nấy mặt mày hớn hở, nào có ai hay biết sự đau khổ của cô ta vào giờ phút này.
Cánh tay bị gãy, dung nhan bị hủy hoại, chân bị què, đã giải trừ khế ước với con hổ. Đời này sẽ không có người đàn ông nào nhìn trúng cô ta nữa.
Hòa Nhạc càng nghĩ càng hận, nhân lúc những người khác trong tộc không chú ý, cô ta khập khà khập khiễng mò tới hang động giam giữ thiếu tộc trưởng của tộc Minh Xà.
Sau khi bị bắt nhốt trong một thời gian dài, Minh Sâm ăn uống vệ sinh đều ở trong sơn động. Toàn bộ sơn động đều tản ra một thứ mùi hôi thối khiến người khác buồn nôn.
Nếu là lúc trước, ngay cả đoạn đường đi ngang qua loại địa phương như thế này, Hòa Nhạc đều thấy ghét bỏ. Nhưng vì tương lai sau này của chính mình, cô ta vẫn phải nín nhịn đi vào bên trong.
“Thiếu tộc trưởng... anh có ở đó không?”
“Ai! Ai đó?!”
Minh Sâm nghẹn đến sắp phát điên, vừa nghe thấy tiếng người, anh ta lập tức vùng vẫy đứng dậy.
“Cô đến đây để cứu tôi sao? Cô là người của tộc Minh Xà sao?!”
“Không, không phải. Tôi là người của tộc Bạch Hổ. Tôi không thể chịu được việc bọn họ đối xử với anh như thế này, vì vậy tôi muốn thả anh đi.”
Hòa Nhạc nắm chặt lỗ mũi, cố gắng hết sức để giọng nói của mình không lộ ra sự ghét bỏ.
Minh Sâm cũng không có tâm trạng lắng nghe cảm xúc trong giọng nói của cô ta, trong đầu anh ta đều đang nghĩ đến chuyện mình có thể rời khỏi nơi này!
Anh ta kích động đến mức không ngừng xoay tới xoay lui trên mặt đất.
“Vậy thì cô mau thả tôi ra đi! Nhanh lên!”
“Tôi có thể thả anh ra, nhưng anh phải đồng ý với tôi một chuyện.”
Vết thương trên người Hòa Nhạc lại đau đớn, cô ta chậm rãi ngồi xổm xuống, một tay nắm lấy sợi dây leo đang trói Minh Sâm, vừa dùng giọng nói dịu dàng hết mức có thể nói với anh ta: “Anh phải đồng ý đưa tôi về tộc Minh Xà và để tôi làm giống cái của anh. Vậy thì tôi mới thả anh ra được.”
Minh Sâm đã rất bất ngờ trước yêu cầu này, nhưng anh ta đã đồng ý ngay mà không cần nghĩ ngợi. Suy cho cùng, không có gì quan trọng bằng sự tự do của anh ta vào lúc này.
“Được! Chỉ cần cô thả tôi ra, tôi sẽ dẫn cô theo và để cô làm giống cái của tôi!”
Một lời cam kết đơn giản như vậy rõ ràng không thể khiến Hòa Nhạc hài lòng.
“Anh phải phát lời thề với thần thú nữa!”
Minh Sâm: “...”
Giống cái này không ngu nha.
Chẳng qua, thề thì cứ thề thôi. Mặc dù giống cái này vừa bước vào đã che mặt lại, có lẽ là dáng vẻ rất xấu xí, nhưng anh ta cũng không ngại bản thân có nhiều thêm một giống cái.
“Tôi, Minh Sâm, xin được thề với thần thú, hôm nay... a, đúng rồi, cô tên là gì vậy?”
Khóe miệng của Hòa Nhạc nhếch lên một nụ cười lạnh.
“Tôi tên là, Hòa Nhạc...”
Chạng vạng tối, Dương Sí và mọi người phát hiện Minh Sâm đã biến mất. Cùng biến mất với anh ta còn có Hòa Nhạc nữa. Mặc dù Hòa Kim rất không muốn tin, nhưng em gái của anh ta quả thật đã tự nguyện bỏ đi cùng với người đó, hơn nữa người là do cô ta thả ra.
Nói không nên lời trong lòng mình lúc này là cảm giác gì, dù sao anh ta cũng coi như đứa em gái này đã chết, sẽ không thừa nhận cô ta nữa.
Tộc trưởng nhìn về phía một nhà của Hòa Kim, mẹ của anh ta đã tức giận đến mức bất tỉnh nhân sự, anh ta lại là người tài giỏi số một số hai trong bộ tộc, muốn phạt cũng không dễ phạt, chỉ có thể để anh ta săn bắt nhiều con mồi hơn rồi phân phát cho mọi người.
Về phần hai người đã bỏ trốn là Minh Sâm và Hòa Nhạc, bọn họ cũng không định đuổi theo bắt về. Dù sao thì chuyện di chuyển chỗ ở cũng quan trọng hơn, chuyện của tộc Minh Xà thì cứ để sau này lại nói.