Bấy giờ bà ta mới có chút bình tĩnh lại.
“Đại, đại, đại vu... tôi...”
“Không cần nói nữa, A Diệp, đi gọi người dẫn con hổ của Hòa Nhạc đến đây.”
Đại vu khua tay và ngồi xuống đống cỏ khô. A Diệp đang đứng ở cửa ra vào lên tiếng đáp ứng rồi rời đi ngay, sau đó cô ấy nhanh chóng dẫn theo con hổ của Hòa Nhạc cùng trở về.
Sau khi được cho uống thuốc, con hổ lúc này đã khôi phục một chút tinh thần, nó vừa bước vào trong sơn động và nhìn thấy Hòa Nhạc đang nằm trên mặt đất, hai con mắt của hổ mẹ lại đỏ lên, gào một tiếng rồi lập tức xông đến.
Đại vu vung cây gậy chống lên, hổ mẹ lập tức thu chân lại, nằm phủ phục trên mặt đất. Chỉ là đôi mắt của nó vẫn nhìn chòng chọc vào Hòa Nhạc trước sau như một.
“Tao biết sự tức giận trong lòng mày, cũng biết mày không tình nguyện cung phụng Hòa Nhạc làm chủ nữa. Thần thú có linh, niệm tình sự trung thành của mày trước đây, cho phép mày được giải trừ khế ước.”
Giọng nói già nua và thần thánh không ngừng vang vọng trong hang động, tất cả những người có mặt ở đây đều sợ đến ngây người.
Từ trước đến giờ chưa từng có tiền lệ giống cái của tộc Bạch Hổ giải trừ khế ước với con hổ của mình, còn là do đại vu đích thân giải trừ nữa. Một giống cái không có con hổ của riêng mình gần như là không có địa vị gì đáng nói ở tộc Bạch Hổ. Đặc biệt là cô ta còn làm ra chuyện mạo phạm thần thú.
Hòa Kim có thể tưởng tượng ra kết cục không người thăm hỏi của em gái nhà mình trong những ngày tháng sau này. Mẹ của anh ta càng kích động hơn, gào lên một tiếng đau thương rồi hôn mê bất tỉnh.
Bà ta vừa ngất xỉu thì Hòa Nhạc mở mắt ra. Khắp nơi trên cơ thể cô ta đều đau đớn, trên ngực càng đau hơn, dường như có thứ gì đó đang bị lấy ra.
Rốt cuộc thì cô ta cũng biết rõ đó là thứ gì, vào khoảnh khắc cơn đau ở ngực trái biến mất, cảm ứng giữa cô ta và con hổ của mình cũng tan biến.
Lúc này Hòa Nhạc mới hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, còn chưa kịp khóc thì đã không cẩn thận đụng trúng nơi cánh tay bị gãy, vừa mới tỉnh lại lại đau đến ngất đi.
“Được rồi, hôm nay náo loạn như thế là đủ rồi. Đều ra ngoài hết đi, gọi Dương Sí vào đây.”
“Vâng...”
Hòa Kim thành thành thật thật bế em gái dậy, lại nhờ A Diệp giúp đỡ dìu mẹ của mình, cả bốn người cùng ra khỏi sơn động của đại vu.
Chẳng bao lâu, tộc trưởng nghe thấy động tĩnh bên này cũng theo tới. Vừa vặn Dương Sí cũng muốn đi mời ông ấy đến để cùng thương lượng về chuyện di chuyển chỗ ở, ông ấy đã tự đến thì anh cũng đỡ phải đi một chuyến.
Vì để gia tăng thêm tính thuyết phục, Dương Sí còn đặc biệt mặt dày mày dạn đến tìm Hợp Khương xin một ít ngao biển phơi khô.
Đại vu và tộc trưởng cầm ngao biển phơi khô lên ngửi thử, sau khi xác định không có độc mới bỏ vào miệng.
Ngao biển phơi khô sẽ bớt đi một chút ngọt thanh và nhiều hơn một chút vị mặn so với ngao biển tươi. Vừa hay mùi vị này lại hợp với khẩu vị của hai người.
“Ăn ngon!”
Chỉ là kích thước quá nhỏ, ăn không đã nghiền.
“A Sí, cậu chắc chắn chứ, bờ biển nơi đó thực sự có rất nhiều đồ ăn như thế này?”
Tộc trưởng chưa từng đến bờ biển nên không thể tưởng tượng được nơi đó có hình dạng như thế nào.
Dương Sí gật đầu khẳng định, ánh mắt thành khẩn nói: “Thật sự, ở đó còn có một số loại thức ăn khác nữa, chẳng qua những thứ đó còn chưa kịp phơi khô. Hơn nữa, bên trong vùng biển rộng lớn đó còn có rất nhiều cá, nhiều hơn con suối nhỏ ở nơi này của chúng ta nhiều lắm.”
Sau khi đại vu nghe xong, ánh mắt của bà ấy trở nên tối tăm, bàn tay cầm chiếc gậy chống cũng dần dần thít chặt. Rất nhanh, không biết bà ấy cảm ứng được thứ gì, khuôn mặt nhăn nhúm chợt cười rộ lên.
“Tộc trưởng, có thể đi được. Thần thú đã ban lời chỉ dẫn, chuyển đi đến đó sẽ khiến cho tộc Bạch Hổ của chúng ta càng lớn mạnh hơn nữa!”
Dương Sí nghe xong liền vui mừng khôn xiết, có được sự chỉ dẫn của thần thú thì không cần phái người đến đó kiểm tra thêm nữa, chỉ cần chuẩn bị để di dời là được.
Tộc trưởng cũng rất vui mừng, từ khi nghe Dương Sí nói về vụ cháy rừng xảy ra lần thứ hai, tâm thần của ông ấy luôn không được yên ổn. Nếu bây giờ đã có thần thú chỉ dẫn, vậy thì không có gì phải lo lắng nữa.
“Được! Nếu như đại vu đã nhận được sự chỉ dẫn của thần thú cho rằng có thể đi, vậy thì chúng ta liền chuyển chỗ ở ngay thôi! A Sí, cậu lập tức phân phó xuống dưới, dặn mọi người bắt đầu thu thập đồ đạc của mình, chậm nhất là năm ngày sau, xuất phát!”
Dương Sí cười toét miệng làm lộ ra hàm răng trắng bóng.
“Được.”
Tất cả mọi người của tộc Hổ đều bắt đầu bận rộn đến bù đầu bù tai.