Hòn đảo này, phải nói thế nào nhỉ, là nơi rất thích hợp để ở lại, nhưng cô vẫn có chút không hài lòng, bởi vì không có nơi thích hợp để dựng nhà. Nơi có thể chắn gió quá ít, có một hai nơi miễn cưỡng đáp ứng được điều kiện này thì mặt đất lại không bằng phẳng. Dựa vào đôi tay yếu ớt này của cô thì không biết phải đào bao lâu mới có thể san phẳng nơi đó.
Vì vậy, cô vẫn chưa xác định được liệu mình có muốn ở lại nơi này không, hay là đến những hòn đảo khác tìm hiểu thêm. Trên hòn đảo này có rất nhiều cây dừa, còn có mấy loại cây ăn quả khác nữa, cũng coi như là một vườn cây ăn quả. Khi trời vào hạ, cô ở đây uống nước dừa, lại bắt thêm chút cua nướng ăn, cuộc sống như vậy cũng không tồi.
Chỉ là bây giờ, bên cạnh cô có thêm một chú hổ con nữa, chuyện đã hơi phiền toái một chút rồi.
Cô không có kinh nghiệm nuôi hổ, lỡ nuôi không xong thì phải làm sao. Hợp Khương đã từng nói, mỗi một con hổ nhỏ trong tộc Bạch Hổ đều sinh ra cùng lúc với một giống cái. Con hổ đang nằm trên bãi cát có lẽ cũng vậy, chủ nhân của nó vẫn đang đợi nó.
Hàn Lộ suy nghĩ một lát, trước mắt chỉ có thể kiên trì nuôi nấng một thời gian, chờ Dương Sí và đội ngũ của anh đến đây, cô sẽ trả con hổ con lại cho bọn họ.
Bây giờ, việc đầu tiên là nhóm lửa, tiếp đó là nấu nước dừa.
Hàn Lộ là một người đã tính toán cái gì liền bắt tay vào làm cái đó, cô lập tức bắt đầu đi tìm củi lửa. Điều kiện nhóm lửa ở nơi này còn tốt hơn bãi biển lúc trước cô ở tạm. Mấy trái dừa khô ở nơi này có rất nhiều xơ, dùng nó làm chất liệu đốt tốt hơn cỏ khô nhiều.
Chưa đầy nửa giờ, cô đã nhóm được một đống lửa.
Không biết có phải có thứ gì đó đã bò qua trái dừa mà cô đã đập ra trước đó hay không, bên trong toàn là mấy thứ bẩn thỉu, cô đã ném nó đi rồi. Hàn Lộ lấy một trái dừa khác nướng lên rồi mới đập vỡ ra. Hàn Lộ lấy nước dừa đã ấm lên đút cho hổ con uống, hổ con nhanh chóng uống hết một nửa.
Nó vẫn còn nhỏ, uống nửa gáo nước dừa có lẽ là no rồi, hổ con nhìn Hàn Lộ vài lần rồi mới nhắm mắt lại. Dáng vẻ đáng yêu như thế này thật sự khiến lòng người ngứa ngáy, cô rất muốn giữ nó ở lại ở bên cạnh mình.
Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ của cô mà thôi, hổ nhỏ có chủ nhân đàng hoàng mà.
Hàn Lộ lấy một chiếc lá đắp lên người con hổ con, nhẩm tính thời gian thì cũng sắp đến thời điểm thủy triều rút xuống rồi. Hổ con chỉ uống nước dừa chắc chắn là không đủ, dù sao thì hổ cũng là động vật ăn thịt. Cô phải đi bắt một ít tôm cá về nấu canh mới được.
Bây giờ Hàn Lộ đã có vỏ dừa nên việc nấu canh không còn làm khó cô được nữa.
Cứ như vậy, Hàn Lộ liền một mình một người bận rộn quay cuồng ở trên đảo nhỏ.
Dương Sí cùng đội ngũ của mình tất nhiên không hề biết đến sự tồn tại của một con hổ nhỏ khác. Bọn họ mang theo Hòa Nhạc đang bị thương và con hổ của cô ấy gấp rút lên đường, cuối cùng đoàn người cũng quay về bộ tộc mình trong vòng hai ngày đi đường.
Hổ mẹ được giống cái chuyên môn chăm sóc cho lão hổ ở trong tộc dẫn đi, mà hổ con của nó thì được mẹ của một giống cái nhỏ vừa mới chào đời ôm về.
Về phần Hòa Nhạc, đại vu từ chối chữa trị cho cô ta.
“Tại sao vậy?!”
Mẹ của Hòa Nhạc quỳ xuống khóc nức nở.
“Đại vu! Ngài là đại vu nhân từ nhất, rõ ràng Hòa Nhạc vẫn còn cứu được, tại sao lại không cứu con bé?!”
Đại vu cầm cây gậy chống nặng trình trịch hung hăng nện xuống mặt đất, vẻ mặt đã có chút không kiên nhẫn.
“Hòa Nhạc tự mình làm ra chuyện mạo phạm thần thú, bản thân cô ta cũng biết. Coi như trừng phạt, thần thú không cho phép tôi chữa trị cho cô ta.”
“Mạo phạm thần thú?! Không thể nào! Hòa Nhạc rất ngoan mà, ngày thường con bé tôn thờ thần thú nhất, sao nó có thể làm ra chuyện mạo phạm thần thú được chứ!”
Mẹ của Hòa Nhạc vô cùng kích động, bà ta không tin rằng cô con gái ngoan hiền của mình sẽ làm ra được chuyện xấu gì.
“Cho nên, bà đang chất vấn tôi đấy ư?”
Giọng nói của đại vu trở nên thâm trầm, đây là dấu hiệu cho thấy bà ấy đang tức giận. Hòa Kim hung hăng kéo cánh tay của mẹ già nhà mình, nhỏ giọng nói: “Mẹ à, đừng chọc đại vu tức giận, có chuyện gì cứ từ từ nói.”