Con hổ con bé xíu mềm mềm trên vai cô đã sặc không ít nước biển, suốt quãng đường đều nghe thấy âm thanh khò khè yếu ớt của nó. Cô không có kinh nghiệm xử lý động vật nhỏ bị sặc nước, chỉ đành dùng phương pháp xử lý sặc nước cho con người để chữa cho nó, nhẹ nhàng dùng tay ép xuống một lúc, hổ con thực sự phun ra một ngụm nước lớn.
Đôi mắt của nó cũng từ từ mở ra một lần nữa.
Tuy nhiên có lẽ là do quá mệt, con hổ con chỉ mở mắt ra nhìn một chút rồi nhắm lại ngay.
Hàn Lộ sờ thấy tim nó vẫn còn đập liền thoáng yên lòng, nhưng ngay sau đó lại lập tức cảm thấy lo lắng.
Ở nơi này của cô không có thứ gì có thể cho hổ con mới sinh ăn. Hổ là động vật có vú, có lẽ hổ con mới sinh phải bú sữa. Cho dù không bú sữa thì cũng nên ăn chút đồ ăn lỏng, hoặc là nước canh chẳng hạn.
Căn cứ vào điều kiện trước mắt của cô, cô không thể làm ra mấy thứ đó.
Hàn Lộ lại ôm hổ con vào lòng lần nữa, và tiếp tục đi về một phía khác của bãi biển với vẻ sầu lo, nếu không tìm thấy trái dừa, vậy thì cô chỉ có thể xuống biển tìm xem có ốc biển lớn hơn một chút hay không. Sau đó dùng vỏ ốc để nấu một chút canh cá tạm ứng phó vấn đề trước mắt cái đã.
Con hổ con nằm trong lòng cô rất ngoan, thỉnh thoảng mở mắt ra nhìn ngó xung quanh rồi lại lặng lẽ nhắm mắt lại, không lộn xộn cũng chẳng ồn ào.
Có con hổ nhỏ xíu này ở bên cạnh, nỗi cô đơn trong lòng Hàn Lộ cũng vơi đi không ít.
Sau khi đi bộ khoảng mười phút, một mảnh lớn lá cây có kiểu dáng như lông vũ nổi bật giữa thảm thực vật trên đảo, cô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy.
Cây dừa!!
Con hổ con thật là may mắn.
Hàn Lộ cực kỳ vui vẻ chạy thẳng về phía đó, vòng qua một mảnh rừng nhỏ rậm rạp, liền thấy khoảng mười cây dừa.
Mùa này vừa hay là mùa dừa chín, cây nào cây nấy đều trĩu quả, thậm chí còn có rất nhiều trái dừa rơi rụng trên mặt đất. Chuyện này đã giúp cô khỏi phải vắt óc suy nghĩ về biện pháp trèo cây hái dừa.
Hàn Lộ đặt con hổ con xuống bãi cát, sau đó nhặt mấy trái dừa có nước đến. Hàn Lộ cầm tảng đá đập một lúc lâu mới có thể đập vỡ một trái dừa.
Nước dừa trong veo tỏa ra mùi hương ngọt ngào, ngay cả hổ con cũng bị dụ dỗ mở mắt ra.
“Nhóc con, mày có thể tự uống được không?”
Cô trực tiếp đưa gáo dừa đến bên miệng hổ con, nhưng để một hồi lâu mà nó chỉ động đậy cái mũi chứ không hề nhúc nhích cái đầu.
“Là vì nó không thích uống, hay là vì nó quá nhỏ nhỉ...”
Hàn Lộ không nắm chắc nên thử cầm lá cây múc một chút nước dừa nhỏ vào bên miệng hổ con, sau khi nhỏ xuống hai ba giọt, cuối cùng cũng có một ít nước dừa thấm vào trong miệng của nó.
Có lẽ là nếm được vị ngon, cuối cùng hổ con cũng chịu há miệng thè lưỡi ra liếm nước dừa dính bên khóe miệng, lại lần theo mùi vị thò đầu tới gần gáo dừa liếm tiếp.
Nó vừa mới liếm được mấy ngụm thì Hàn Lộ bỗng nhiên sực nhớ ra chuyện gì đó và cầm dừa đi mất.
Nước dừa vốn có tính hàn, hổ con lại còn nhỏ như vậy, không biết uống vào có hại cho dạ dày hay không?
“Ngoan nào, chờ làm nóng rồi sẽ cho mày uống tiếp.”
Cũng không biết nhóc con này có nghe hiểu hay không, nó liếm liếm hai bên khóe miệng rồi ngoan ngoãn nằm sấp xuống bãi cát. Ánh nắng mặt trời thỉnh thoảng xuyên qua những kẽ lá đang khẽ đong đưa và dát ánh sáng vàng lên bãi cát, ánh nắng rất dễ chịu, dường như hổ con đã ngủ thiếp đi.
Hàn Lộ cố gắng thả nhẹ bước chân, để hổ con ở lại nơi này, còn cô thì đi đến nơi khác dạo một vòng. Tại một mặt khác của bãi biển, cô lại phát hiện thêm mười cây dừa nữa. Cạnh đó còn có thêm mấy cây ăn quả khác, cô thấy chúng rất quen mắt nhưng lại không thể nhớ ra tên gọi là gì. Vì cây vẫn chưa ra hoa kết quả nên cô thật sự nhìn không ra nó là giống gì. Chỉ có thể chờ thêm mấy tháng nữa, khi những cái cây này đã ra hoa kết quả, cô lại đến nhìn xem.
Hàn Lộ đã đi dạo một lúc lâu nhưng chỉ mới đi vòng vòng ở rìa ngoài của hòn đảo, cô vẫn chưa tiến vào khu vực trung tâm của hòn đảo. Nơi đó cây cối nhiều, dây leo cũng nhiều, cỏ còn mọc rậm rạp. Nếu không có chuẩn bị trước thì cô thật sự không dám vào bên trong.