Truyện: Viện điều dưỡng Đồng Xanh – Bệnh nhân London.
Tác giả: Lan Đạo Tiên Sinh.
Editor: Aminta.
Chương 1.
***
Viện điều dưỡng Đồng Xanh đã chào đón mùa xuân, tuyết trắng bao trùm ngọn núi dần dần tan đi, sắc xanh của cây cỏ xuất hiện, trong không khí tràn ngập mùi bùn đất ẩm ướt.
Elton Donovan tháo cái kính gọng đen ra, đặt ở trước mặt và thổi nhẹ. Căn phòng tài liệu nhiều năm chưa được quét dọn này toàn là bụi, di chuyển đại một món đồ nào đó cũng khiến bụi bốc lên.
"Xin lỗi." Glenn Yates mò mẫm cái túi trên áo blu trắng, lấy một cái khẩu trang ra và đưa cho vị ký giả: "Em dùng cái này đi."
Elton mang mắt kính lại, nhận lấy khẩu trang rồi mới ghét bỏ ném về: "Đây là khẩu trang anh dùng rồi à?"
"Có sao đâu, trên đó còn mùi của anh nữa đó." Glenn chớp mắt mấy cái: "Em sẽ không ghét nó, đúng không?"
Elton lại bị sặc phải ho khan vài tiếng. Glenn ngồi xổm xuống, dứt khoát đeo khẩu trang cho người kia: "Được rồi cưng, tiếp tục công việc đi!"
Vị ký giả liếc anh ta một cái, sau đó cậu ta ho khan dữ dội, lông mày nhíu chặt, tay ôm lấy ngực, miệng mở to thở hổn hển.
"Elton! Em sao vậy?" Glenn có chút bối rối, anh ta đỡ vị ký giả đang lảo đảo và vỗ lưng Elton, bàn tay dính đầy bụi bặm bởi vì di chuyển tài liệu để lại một dấu tay trên áo sơ mi trắng của cậu ta.
"Hen, hen suyễn..." Elton nắm lấy cánh tay Glenn, nói đứt quãng.
"Em không hề nói cho anh biết em bị suyễn! Trời ạ, anh không nên gọi em tới đây!" Glenn hối hận đến mức đấm ngực giậm chân, chỉ ước gì có thể đưa Elton vào phòng chăm sóc đặc biệt ngay lập tức: "Bây giờ làm sao đây?"
Là anh ta đã đề nghị Elton đang thực tập ở tòa soạn báo đến giúp đỡ sửa sang phòng tài liệu của ông nội mình, bởi vì cha anh – viện trưởng Yates muốn làm một phòng đọc sách trong viện điều dưỡng, nhưng ông lão đã phấn khởi dẫn những bệnh nhân khác đi chơi xuân, trong viện điều dưỡng ngoại trừ những bệnh nhân có vấn đề về tinh thần và các nhân viên y tế ra, tất cả những người khác đã ra ngoài hết rồi.
"Thuốc của em đâu?"
"Ở..." Elton bắt lấy tay anh, dẫn Glenn sờ lên túi quần cậu ta, bác sĩ thực tập trẻ tuổi chỉ muốn làm giảm cơn hen của Elton, thế là anh cho tay vào túi một cách đứng đắn.
Trong túi là một cái bao cao su.
Glenn kinh ngạc nhìn cậu ta.
Vị ký giả ngừng thở hổn hển, nheo mắt lại: "Anh thật sự không phải là một bác sĩ đủ tư cách."
Bác sĩ nhanh chóng hiểu ra chuyện này là sao, anh ta ngăn lại cơn phẫn nộ bị chơi xỏ, lo lắng hỏi một câu: "Em không bị hen à?"
"Sức khỏe của em đủ tốt để đi lính đấy." Ký giả đẩy kính mắt: "Chỉ là trả thù cho việc anh gọi em đến lao động cuối tuần thôi. Hơn nữa em cần đền bù."
"Đền bù gì?" Bác sĩ thực tập nhỏ giọng hỏi.
Ký giả liếc nhìn món đồ trên tay anh ta.
"Anh biết rồi, khi nào xong việc anh đến nhà em." Glenn nhún vai, cất bao cao su vào túi áo blu: "Còn bây giờ, vị ký giả yêu dấu của của anh có thể làm việc được chưa?"
Mặc dù là phòng tài liệu, nhưng diện tích căn phòng này có thể làm phòng đọc sách, bên trái là bàn làm việc, phía sau là một kệ tủ đầy hồ sơ bệnh án, năm cái giá sách phía bên phải thì là hồ sơ lưu trữ riêng của viện trưởng Yates.
"Rốt cuộc... căn phòng này chưa được dọn bao lâu rồi vậy." Elton cầm một quyển sổ ở trên bàn lên, lấy tay vuốt nhẹ lớp bụi phía trên sổ, hàng chữ diary hiện lên trên bìa, cậu ta lật trang bì ra, cái tên "Oliver Yates" được viết ngoáy trên trang bìa trong.
"Là nhật ký của ông nội." Glenn lại gần và nói: "Phát hiện lớn đấy, cha anh nói ông nội sẽ ghi chép lại những ca bệnh đặc biệt, hiếm thấy vào nhật ký. Nhưng từ khi ông nội qua đời thì không còn ai vào căn phòng này nữa."
Khi Elton nghe thấy "ca bệnh hiếm thấy", mắt cậu ta sáng rực lên, Glenn vỗ vỗ vai cậu ta: "Nếu em muốn xem thì mở ra đi."
Elton đặt quyển nhật ký trên bàn làm việc, mở ra trang thứ nhất.
Ngày 14 tháng 1 năm 1946.
Viện điều dưỡng tiếp nhận một bệnh nhân đến từ London, mắc chứng rối loạn căng thẳng sau chiến tranh. Có rất nhiều người mắc bệnh này sau khi chiến tranh kết thúc, cũng có nhiều bệnh viện nhận các bệnh nhân này trên khắp thế giới.
"Tôi không muốn trở về nữa." Anh ta nói với tôi: "Chỉ còn lại một mình tôi thôi. Bác sĩ, tôi có thể kể câu chuyện của tôi không?"
Tôi không từ chối, bởi vì nét mặt của anh ta trông rất bi thương. Đối với một vài bệnh nhân, nói ra sẽ hỗ trợ cho việc chữa trị.
"Chiến hữu của anh... đều hi sinh hết sao?" Tôi hỏi anh ta.
"Không." Anh ta phủ định, rồi mới nói: "Tôi muốn kể một câu chuyện đủ để khiến tôi ghi nhớ cả đời, hối hận cả đời."
Trong suốt toàn bộ quá trình anh ta đều cực kỳ bình tĩnh như là đang kể chuyện của người khác. Nhưng chuyện khiến lòng tôi chấn động không chỉ dừng lại ở đó. Trong đôi mắt không dao động của anh ta ẩn giấu nỗi đau to lớn, cả đời này tôi sẽ không quên ánh mắt ấy.
Tôi quyết định ghi chép lại chuyện này, tái hiện câu chuyện dưới góc nhìn của anh ta. Vì những người đã hi sinh trong chiến tranh, những người gặp nhiều trắc trở và những người bị cô lập giống như anh ta.