Triệu Quốc Vinh rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc hắn đã làm trong đời, kết quả là chẳng có việc gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhẩm đếm, nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa hắn thở dài một hơi, thương tâm buông tha cho công việc vô vị này.
Hắn cảm thấy chán ghét cái mùi vị gay mũi của thuốc sát khuẩn trong phòng bệnh đến cùng cực, nhìn chiếc giường trống bên cạnh hắn bất giác cảm thấy trống trải, lão bà vốn suốt ngày khó chịu lải nhãi cằn nhằn nằm ở đây ngày hôm trước đã về đoàn tụ với ông bà, hắn thầm nghĩ chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi.
Thật ra cái chết với hắn lúc này lại là một sự giải thoát, đã hơn 9 tháng kể từ ngày hắn trượt chân té xuống núi trong một chuyến đi du lịch Nhật Bản theo đoàn. Lúc đầu hắn cũng không muốn ra khỏi nhà đi du lịch xa đến như vậy, nhưng mụ mụ của hắn cứ bắt hắn đi cho bằng được, cái gì ra ngoài để mở mang kiến thức, cái gì mà đời người ít nhất phải đi xa một chuyến để trải nghiệm nhân sinh,... Hết cách hắn phải buông bỏ đống sách đang đọc giở chiều ý mụ mụ một lần.
Sau 3 ngày hắn được tìm thấy và đưa vào bệnh viện, kể từ đó hắn đã trải qua không biết bao nhiêu lần đấu tranh giành sinh tử với Tử Thần. Nhưng cơ thể hắn cũng từ đó ngày một suy kiệt, năng lực vận động của hắn cũng mỗi ngày một khó khăn hơn. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, trở thành một người sống thực vật. Hắn ngẫm lại tình cảnh của mình thật giống với một nhân vật chính ở trong một tiểu thuyết nào đó mà hắn từ đọc.
“Nhưng hắn đâu phải là một nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì a!” Triệu Quốc Vinh lẩm bẩm tự giễu một mình.
Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Hắn vẫn còn là xử nam.”
…
Quả thực đời này hắn chưa có làm được chuyện gì có ý nghĩa, ngoại trừ giúp đỡ một bà lão đi qua đường lớn, nhường chỗ ngồi trên xe bus cho một bà bầu, hòa thuận với hàng xóm láng giềng, giúp đỡ bạn bè quay cóp trong các kỳ thi …
Triệu Quốc Vinh là một nam nhân vô dụng theo đúng nghĩa truyền thống nhất.
Từ nhỏ hắn đã là một con mọt sách chính hiệu, ngoài sách vỡ ra hắn không còn một đam mê nào khác. Mọi đam mê và niềm vui của hắn… tất cả đều tìm thấy trong đống sách ngày một chất cao trong phòng hắn.
Hắn thậm chí còn in cả Khuyến Học(*) thành khổ lớn treo trong phòng, hằng ngày trước khi đọc sách còn không quên ngâm nga đọc một lần, tỏ ra vô cùng đắc ý:
(*) Đó là bài thơ của Tống Chân Tông
Phú đa bất dụng mại lương điền
Thư trung tự hữu thiên chung túc
An cư bất khả giá cao đường
Thư trung tự hữu hoàng kim ốc
Thu thê mạc hận vô lương môi
Thư trung tự hữu nhan như ngọc.(* *)
(* *)Nhà giàu chẳng cần bán ruộng tốt
Trong sách tự có nghìn chung thóc
Ăn ở chẳng cần nhà cao to
Trong sách tự có lầu kim ốc
Lấy vợ chớ e mai mối xoàng
Trong sách có nàng mặt như ngọc
Hắn năm nay 32 tuổi, là nghiên cứu sinh chuyên nghành khảo cổ học vừa bảo vệ xong luận án tiến sĩ. Hắn không có mơ tưởng đường công danh sự nghiệp, dự định sắp tới của hắn là quay lại trường tiếp nhận công việc giảng dạy. Ban ngày đi dạy, đêm về đọc sách, vô ưu vô lo. Tuy tuổi đã ngoài đôi mươi, nhưng hắn vẩn chưa có lấy một mảnh tình vắt vai, vì hi vọng một ngày nào đó người đẹp trong sách sẽ tự tìm đến hắn. Bạn bè hắn cũng không nhiều lắm, đa phần vì bị chứng bệnh "nghiện sách" của hắn dọa cho chạy mất, người còn chơi với hắn đến giờ đa phần là vì được hắn giúp đỡ quay cóp trong lúc thi cử.
Có lẽ cuộc đời Triệu Quốc Vinh sẽ bình đạm trải qua như vậy, nhưng ông trời không lại không cho hắn tiếp tục trải qua như vậy. Vào một ngày đẹp trời mụ mụ hắn lôi hắn lôi hắn ra khỏi nhà, mua vé du lịch dúi vào tay hắn ép hắn đi chuyến du lịch định mệnh đó. Thật ra thì mụ mụ muốn tốt cho hắn, thứ nhất muốn hắn ra ngoài để trải nghiệm, quan trọng hơn là bà đã nhắm trúng Thanh Trang cô hướng dẫn viên xinh đẹp, năng động trẻ trung, trước tiên tạo cơ hội cho đôi trẻ gặp gỡ tiếp xúc trước, sau chuyến du lịch này sẽ chính thức làm mai cho hai người. Ý định mới chỉ hoàn thành được phân nữa thì tai nạn đã ập đến.
....
Nhưng từ khi được đưa đến đây hắn lại cảm thấy hối hận rồi, hắn đã không còn cơ hội để được trải nghiệm những điều mà hắn đã từng đọc trong sách vở kia nữa, có chăng chỉ là cảm giác cô đơn trong bệnh viện, chờ đợi một ngày nào đó sinh mệnh của mình đi tới kết thúc.
“Người tốt thì không gặp may mắn.”
Một mình cô đơn trong đêm khuya, Triệu Quốc Vinh tựa hồ cảm thấy rõ ràng yết hầu hắn đang dần buông lỏng, không thể căng lên được nữa, hô hấp của hắn cũng dần dần mất đi như lá vàng rơi trong gió mềm yếu vô lực.
Y tá trong bệnh viện lúc này chạy đi đâu hết rồi không biết, bên cạnh hắn chỉ còn lại một ông lão, ngủ mớ nói liên miên nhưng cái gì không rõ.
“Phải chết rồi sao?”
Sợ hãi tử vong cùng với khát vọng cảm thụ cuộc sống làm cho trong lòng hắn dâng lên cảm giác phức tạp trước nay chưa từng có. Nữ hướng dẫn viên du lịch tràn đầy sức sống hắn gặp trong chuyến du lịch, cô cháu gái xinh đẹp nhân hậu chăm sóc bà lão lúc nào cũng lải nhải cằn nhằn ở giường kế bên, rồi đến ngay cả nữ y tá chăm sóc hắn trước lúc lâm chung thật không ngờ cũng lại là một cực phẩm, không thể nghi ngờ càng làm tăng thêm phần u uất trong lòng Triệu Quốc Vinh.
Hắn cứ vậy mà kết thúc tất cả. Nhìn cảnh mụ mụ hắn khóc đến ngất đi khi thể xác hắn được đưa vào lò hỏa táng hắn bất giác cảm thấy nghẹn ngào.
“Hắn chết thật rồi!”
Hắn đứng chết lặng. Không một ai thấy sự tồn tại của hắn, họ đi xuyên qua hắn. Khi tất cả mọi người đã tản đi, một cái bóng áo đen dần xuất hiện trước mắt hắn.
Tử Thần trong truyền thuyết! Mặt hắn tái mét không còn giọt máu, không hắn chưa muốn chết, dù cho hắn là một tên vô dụng hắn vẫn muốn được sống, sống kiên cường như con gián Tiểu Cường đập hoài không chết, vì hắn còn người thân, hắn nợ họ thật nhiều mà chưa hề có báo đáp, mà quan trọng nhất hắn vẫn còn là một xử nam sao hắn có thể chết lúc này được?
Tử Thần liếc nhìn hắn, tay quẹt quẹt ipad. Phải! Tử Thần không cầm lưỡi hái như trong truyền thuyết mà mặc vest đen tay cầm ipad muốn bao nhiêu soái có bấy nhiêu soái. Hắn há hốc mồm nhìn. “Liệu đây có phải Tử Thần không?”
“My name is Tử Thần, thiếu gia Triệu Quốc Vỉnh, 27 tuổi, chết vì tai nạn, chậc chậc để xem nào… dương thọ của ngươi đã hết.”
“Khoan đã! Ta là Triệu Quốc Vinh, 32 tuổi. Tử Thần ngài bắt nhầm người!”
“WTF! Quốc Vinh thiếu gia là hiểu lầm, bọn ngưu đầu mã diện bắt nhầm người…”
Tử Thần vẻ mặt chân chó nhìn hắn rồi cười hì hì, hình ảnh soái ca trong lòng hắn tụt giảm nghiêm trọng.
Triệu Quốc Vinh khí giận xông thiên túm chặt cổ áo Tử Thần gào thét:
“Con bà nó, một câu bắt nhầm là xong sao? Bổn công tử đang yên đang lành các ngươi nói một câu nhầm đem ta quăng xuống núi, khiến ta dung nhan biến dị, lại chịu cảnh giường bệnh giày vò suốt hơn 9 tháng qua, ngươi nói xem bây giờ tính sao hả?”
“Quốc Vinh thiếu gia xin bớt giận, chúng ta sẽ cùng thương lượng…”
“Thương lượng cái đầu ngươi, nếu không giải quyết tốt ta sẽ kiện lên Diêm Vương sa thải hết các người. Nói nhanh xem cách giải quyết của ngươi đi.”
Tử Thần vẻ mặt tội nghiệp năn nỉ
“Bây giờ ta sẽ cho công tử sống lại…”
“Sống lại? Có thể sao?” Triệu Quốc Vinh mặt một đen.
“WTF! Thi thể đã đem đi hỏa táng! Không phải quá nhanh đi!”
“Nhanh sao? Ta ở đây đợi ngươi đã gần một ngày trời!” Triệu Quốc Vinh mặt càng đen.
“Ách! Sorry! Tại đêm qua ta ghé phố đèn đỏ dạo chơi nên có chút quá chén!” Tử Thần liếc nhìn hắn có chút chột dạ.
“Giờ nhà ngươi tính sao? Đem một người sống sờ sờ làm thành như vậy! Nếu ngươi không cho ta một đáp án hài lòng ta sẽ kiện!...”
Tử Thần lúc này gấp đến đỏ mặt tía tai. Cũng tại tối qua hắn cùng lũ Ngưu Đầu Mã Diên đến phố đèn đỏ vui chơi lại gặp phải mấy tiểu hồ ly nên có hơi quá chén, nhưng lỗi lớn cũng do hai tên Ngưu Đầu Mã Diện kia lúc trước hành sự đã đẩy nhầm người xuống núi nên mới xảy ra cơ sự như ngày hôm nay. Đúng là quá nhọ cho hắn mà.
Tử Thần lấy ipad ra lướt lướt một hồi. Nhưng lại càng khiến cho mặt hắn càng đen hơn. Lúc này muốn cho Triệu Quốc Vinh trọng sinh càng khó hơn hái sao trên trời. Tử Thần khẽ liếc nhìn Triệu Quốc Vinh đôi mắt hắn lúc này có chút hèn mọn nào còn bộ dáng chuẩn soái ca lúc ban đầu.
“Quốc Vinh thiếu gia! Theo như sổ sinh tử lúc này ở phố đèn đỏ Kabukicho thuộc khu Shinjuku có một kỹ nữ vì không chịu được áp lực nên đã uống thuốc để tự sát, nếu không có gì thay đổi thì trong 5 phút nữa nàng ấy sẽ được mang đến bệnh viện này. Đây là cơ hội duy nhất ta có thể giúp thiếu gia trọng sinh.”
Triệu Quốc Vinh mặt vốn đen nay càng đen thêm, hắn không khỏi gào lên:
“Tử Thần ngươi đây là ý gì?”
“…” Tử Thần bất đắc dĩ, ánh mắt vô tội nhìn Triệu Quốc Vinh.
“Lúc ta còn sống đã đọc qua không biết bao nhiêu tiểu thuyết ngôn lù, trọng sinh, xuyên không ngày đêm tu luyện… nào có từ một nam nhân thoát cái trọng sinh thành một cô gái, ngài đùa ta à? Ta không đồng ý, ta sẽ đi kiện… kiện chết các ngươi…”
“Quốc Vinh thiếu gia có điều không hiểu. Sau khi hồn lìa khỏi thân thể điều kiện trọng sinh là không quá 24 tiếng, còn thân thể tốt nhất để trọng sinh sau khi hồn lìa khỏi thân thể không quá 10 phút. Ngài xem thời gian của ngài còn lại cũng không tới một tiếng đồng hồ. Với lại khu vực ta quản hạt trong thời gian này lại không còn một thân thể nào phù hợp với điều kiện. Ta thật hết cách.” Tử Thần vội giải thích.
“Ta không biết ngài tự nghĩ cách, bằng không ta với ngài cùng nhau đi gặp Diêm Vương nói chuyện…” Triệu Quốc Vinh mặt càng đen hơn. Hắn còn là xử nam a, bắt hắn trọng sinh làm nữ nhân ư đâu có cửa.
Tử Thần gấp đến độ đỏ mặt, hôm nay không coi ngày ra đường gặp ngay tiểu tử xui xẻo này. Hắn hết vò đầu lại bứt tóc quả thật hắn cũng hết cách, lại không thể nhờ các Tử Thần ở các khu vực khác ra tay giúp hắn được, thời gian lại không còn nhiều.
Đang lúc hắn khóc không ra nước mắt bỗng hắn sực nhớ tới người bạn của hắn là thiên xứ aziraphale. Ipad lại hiện ra, lại một hồi trao đổi. Lúc này cơ mặt hắn có chút giãn ra nhìn Triệu Quốc Vinh một vòng sau đó nhếch mép có chút vô sỉ nói: “Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi! Lần này ta có thể giúp ngươi trọng sinh thành một nam nhân, nếu ngươi không đồng ý ta cũng hết cách…”
“Ngươi sẽ không âm ta chứ? Sao ta nhìn ánh mắt của ngươi có chút bất thiện?” Triệu Quốc Vinh có chút nghi hoặc với vị Tử Thần không đáng tin tưởng này.
“Tất nhiên là không! Chỉ có điều dương thọ của ngươi chỉ có 15 năm!” Tử Thần vẻ mặt thành thật nói.
“Cũng quá ít đi!” Triệu Quốc Vinh có chút buồn bực.
“Ta cũng hết cách, theo như sổ sinh tử thì ngươi nhiều nhất cũng chỉ có thể sống thêm được 3 năm nữa thôi, ta xem như đây cũng là bồi thường tổn thất tinh thần cho nhà ngươi đi, như vậy ngươi đã quá hời rồi.”
“Cái gì? Ngươi đùa ta sao? Năm nay ta mới 32 tuổi.” Triệu Quốc Vinh có chút không tin vào tin tức mà tử thần vừa nói ra.
“Ta đùa ngươi cái gì? Nếu ngươi không nhanh chóng quyết định thì ngươi sẽ không còn cơ hội nữa đâu.” Tử Thần càng tỏ ra thật thà nói.
“Được! Ta tin ngươi lần này!” Triệu Quốc Vinh có chút bất lực nói. Dù sao hắn cũng có cơ hội hoàn thành những nuối tiếc trong đời này của mình, thứ nữa hắn cũng là người lương thiện nên cũng không muốn làm lớn chuyện này ra, nên cũng nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Tử Thần nhìn hắn nhếch miệng cười đểu một cái nhanh chóng lấy ipad ra thao tác như sợ hắn nhìn ra manh mối mà đổi ý.
Phóc!
Trời đất quay cuồng, sau đó linh hồn hắn biến mất. Tử Thần lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, trên mặt hắn lúc này tự nhiên lộ ra một nụ cười vô cùng thô bỉ.
“Quốc Vinh thiếu gia đây là ngươi tự mình chọn lựa không phải ta ép ngươi à nha!”