Việt Hành Ca

Chương 2 - Trọng Sinh

Triệu Quốc Vinh mở mắt ra, đập vào mắt hắn là một màu tối đen như mực, hắn bị tiếng gào thét xen lẫn âm thanh binh khí va đập vào nhau khiến cho hắn giật mình tỉnh giấc.

Trong không khí lúc này mùi huyết tinh nồng nặc trộn lẫn với mùi khói lửa khiến cho bầu khí có chút ngột ngạt.

Thỉnh thoảng lại có những hạt mưa rơi trúng vào mặt hắn, hắn cố giảy dụa nhưng hắn phát hiện tay chân hắn vậy mà lại bị ai đó trói lại thành một khối như cái bánh tét lớn không thể động đậy.

Hắn bất lực đành vươn đầu lưỡi liếm giọt nước mưa vừa rơi xuống, nhưng hắn kinh ngạc phát hiện nước mưa không ngờ có vị mặn, mà còn có mùi vị tanh nồng.

……..

Rầm.

Cánh cửa cổng bị đánh văng ra xa, từ trong biệt viện xông ra một một người mặc khôi giáp nhẹ toàn thân nhuốn máu, không biết là của địch nhân hay là của bản thân hắn, chỉ biết là bộ giáp trắng đã gần như bị máu tươi nhuộm đỏ rồi.

Trên lưng hắn mang lấy một giỏ trúc không biết trong đó đang chứa thứ gì. Trường thương trên tay chỉ xéo, máu trên thương không ngừng nhỏ xuống đất, cảnh tượng trông vô cùng đáng sợ.

Mấy chục người mặc đồ đen cả người tràn ngập sát khí, trong tay cầm vũ khí sắc bén, không ngừng từ tứ phía xông lại bao vây lấy hắn.

“Ngăn hắn lại! Sát….”

Ngay sau đó là một hồi tiếng binh khí va đập vào nhau, vô số tiếng kêu đau đớn, mùi huyết tinh trong không khí lại dày thêm một tầng, tiếp lại là một mảnh yên tĩnh.

……..

Bên tai Triệu Quốc Vinh âm thanh cùng vị đạo này không ngừng lặp đi lặp lại, hắn cũng không biết rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu lần tình cảnh như vậy nữa, trước mắt hắn vẫn là một màu đen như mực.

Tên thiếu niên hộ vệ sau khi xông ra khỏi viện thì lao lên một chiến mã nhắm thẳng hướng bìa rừng mà chạy, phía sau hắn nhanh chóng cũng có một tốp mấy chục người mặc áo đen đuổi theo, tình cảnh vô cùng chật vật.

Màn rượt đuổi này một hơi đuổi tới sát bìa rừng thì mới dừng lại bởi chặn phía trước tên thiếu niên hộ vệ này là một thớt hơn trăm thiết kỵ binh khôi giáp đỏ rực chặn lại. Dẫn đầu đám kỵ binh này là một trung niên mặt trắng, nhìn khí sắc có chút hư nhược, đối lập với khí thế của đội kỵ binh phía sau lưng hắn.

Xuy xuy …vô số thanh âm xé gió vang lên!

Ngay sau đó là vô số tiếng kêu đau đớn, rồi tiếp lại là một mảnh yên tĩnh.

“Cuối cùng cũng đuổi trở lại kịp!” gả trung niên có chút mao bệnh không vui không buồn cất tiếng, thanh âm của hắn có chút ôn nhu.

Bạch y hộ vệ lưng đeo sọt trúc lúc này đã biến thành huyết y hộ vệ, y phục của hắn lúc này đã bị máu tươi nhuôm thành một màu đỏ thẩm, thậm chí khôi giáp của đội kỵ binh binh phía đối diện cũng còn kém nữa phần.

Mặt hắn lúc này có chút lạnh lùng, thanh âm tràn ngập bi phẩn cùng lửa giận:

“Chuyện này ta cần các ngươi cho ta một cái công đạo.”

“Ta tự nhiên sẽ cho ngươi một cái công đạo, ta cũng phải có một lời giải thích cho chủ thượng.” gả trung niên sắc mặt ẩn hiện nói.

Huyết y hộ vệ gật đầu sau đó chuẩn bị rời đi.

“Ngươi muốn rời đi sao?” Mao bệnh trung niên lạnh lùng hỏi.

“Ta phải đưa cốt nhục của tiểu thư đi.”

“Cũng là cốt nhục của chủ thượng ta” Mao bệnh trung niên âm lãnh nói.

“Thì sao?”

“Ta bảo đảm tìm cho thiếu gia của ngươi một nơi an toàn ở kinh đô.”

Huyết y hộ vệ lạnh lùng lắc đầu.

Mao bệnh trung niên biết đối phương ngoại trừ nghe lời vị tiểu thư của mình ra, cho dù là chủ thượng của mình cũng không có khả năng mệnh lệnh cho hắn, không thể làm gì khác hơn là thở dài khuyên bảo nói:

“Chuyện ở kinh đô, chờ khi chủ thượng về nhất định sẽ có khả năng dẹp loạn, ngươi hà tất phải nhất định dẫn đứa trẻ đi.”

“Ta không tin chủ thượng của ngươi.”

Người trung niên khẽ nhíu mày tựa hồ rất không thích những lời này của đối phương, ngừng nghỉ một lúc lâu sau mới nói rằng:

“Đứa nhỏ này phải được ăn uống, biết đọc biết viết, việc này ngươi có thể làm được sao?”

Hắn cười lạnh nói:

“Tần Quỳnh, ngươi ngoại trừ đánh đấm ra còn có thể làm được cái gì?”

Người nọ cũng không tức giận chỉ khẽ đẩy chiếc sọt bằng trúc nói:

“Giả Chi, ngươi dường như cũng chỉ biết giết người mà thôi.”

Người trung niên cười âm âm:

“Lần này xuất thủ chỉ là các Phiên Vương cùng Bộ thuộc, chờ khi chủ thượng ta trở về, ta tự nhiên sẽ bắt tay vào việc thanh lý bọn họ.

Huyết y hộ vệ lắc đầu.

Mao bệnh trung niên vuốt bờm ngựa, dường như đang suy đoán xem đối phương sợ hãi cái gì, sau một lát hắn nhíu mày nói:

“Ta biết ngươi hiện giờ sợ cái gì, thế nhưng ở đây trong cái thế giới thế tục này, ngoại trừ cha của đứa bé có thể bảo vệ cho nó, còn ai có thể có năng lực bảo hộ cho nó tránh khỏi được những nguy hiểm không lường trước được đây?”

Huyết y hộ vệ bỗng mở miệng ra nói, thanh âm vẫn vậy không chút tình cảm:

“Thân phận mới, không bị quấy rối bởi nhân sinh.”

Mao bệnh trung niên suy nghĩ một chút, mỉm cười gật đầu.

“Ở đâu?”

“Yết Dương, Quách lão tiên sinh đang ẩn cư tại đó.”

Sau một hồi trầm mặc, huyết y hộ vệ rốt cục cũng tiếp nhận sự an bài này.

Mao bệnh trung niên mỉm cười thúc ngựa tới phía sau huyết y hộ vệ, vươn tay vào trong sọt trúc bế đứa bé lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái của đứa bé mà thở dài nói:

“Đứa bé thật giống mẹ nó, lớn lên chắc cũng rất xinh đẹp như mẹ mình.”

Hắn đột nhiên cười ha ha nói:

“Tiểu gia hỏa này tương lai nhất định có tiền đồ.”

Thuộc hạ của hắn ở xa xa vẫn trầm mặc đứng thẳng, bỗng nhiên nghe được tiếng cười dài hài lòng của đại nhân, nét mắt tuy vẫn như cũ không chút biểu hiện ra nhưng ở sâu trong nội tâm mười phần khiếp sợ, không biết đứa nhỏ này tới tột cùng là nhân vật trọng yếu gì đây.

“Ừ? – Huyết y hộ vệ nghiêng đầu, đưa tay bế đứa bé trở lại, hắn tuy rằng so với người bình thường còn đơn thuần hơn nhưng là không muốn cho khuôn mặt đứa bé này quá gần với đôi tay độc xà, đồng thời dùng một từ một âm tiết biểu thị lễ nghi thuần túy.

Mao bệnh trung niên mỉm cười nhìn khuôn mặt đứa bé, trong vẻ tươi cười đã có một chút gì đó không nói lên thành lời, đặc biệt làm người ta sợ hãi than:

“Con của người có thiên mạch tương lai tiềm năng không hạn định.”

……..

Triệu Quốc Vinh lúc này đôi mắt to tròn ngơ ngác hết nhìn huyết y hộ vệ lại ngó mao bệnh tiên sinh, những lời mà hai người nói hắn đã nghe hiểu phần nào. Trong lòng hắn lúc này không ngừng gào thét, hắn thầm rủa mười tám đời tổ tông nhà Tử Thần, hắn trọng sinh vậy mà trọng sinh vào thân thể đứa bé vừa mới sơ sinh này, hắn vậy mà thật bị Tử Thần chơi âm.

“Hắn còn là Xử Nam a.”

……..

Nước Việt năm thứ 1.432, nội chiến liên miên, lãnh thổ lại một lần nữa tam phân ngũ liệt kể từ sau trận Trác Lộc năm 2704 TCN. Vua Đế Lai góp quân 100 Bộ tộc nước Xích Quỷ() thành Quân Liên Minh Xích Quỷ tiến lên phía bắc, họp với tàn quân Xích Thần(), lập thành một đạo binh rất lớn. Để chứng tỏ lòng quyết chiến, vua Đế Lai truyền ngôi cho Đế Du, rồi dẫn đại binh tiến lên sông Hoàng Hà.

*Tên của nước Việt Nam Cổ Đại

Thấy quân binh Miêu tộc được tiếp viện từ phương Nam tiến lên “đông vô số”, những Hậu(* ) du mục Hoa tộc ở phía nam sông Hoàng Hà vội vã rút lui. Họ lập phòng tuyến tại Trác Lộc, cách bờ bắc Hoàng Hà vài trăm dặm và cầu cứu các rợ( * *) du mục Hoa tộc khác.

*Du mục Hoa tộc sống thành từng bộ lạc gọi là Hậu

*Các nhóm du mục Hoa tộc thời kỳ này còn rất man rợ. các sử gia Tây phương gọi các giống du mục là Savage hay Barbarian, Rợ… tức là dân tộc dã man, mọi rợ, chưa khai hóa

Hội nghị các thủ lĩnh du mục họp ở Tân Trịnh, họ tôn thủ lĩnh Hiên Viên họ Hữu Hùng Thị, một Hậu (bộ lạc) hùng mạnh nhất, lên làm cộng chủ các Hậu Hoa tộc. Cộng chủ liền lãnh đạo quân các Hậu kéo về Trác Lộc tổ chức ngăn chặn Liên Minh Xích Quỷ.

Quân Liên minh Xích Quỷ sơn mặt đỏ, rất đông, có tài xử dụng búa. Nhân khi sương mù dày đặc, họ ào ạt tấn công vào phòng tuyến du mục Hoa tộc rất dữ. Quân du mục bị đánh bất ngờ, hốt hoảng, hàng ngũ rối loạn, thoát chạy.

Trong nhất thời, quân du mục thua Liên minh Xích Quỷ. Tuy nhiên, nguyên lực quân sự của họ vẫn hùng mạnh. Chẳng bao lâu sau, cộng chủ Hiên Viên chế được “xa bàn” để định phương hướng, liền hội quân các Hậu, tổ chức phản công. Quân du mục vốn là những đạo quân chuyên nghiệp, được trang bị xa mã và kỵ binh. Họ có tài xử dụng cung và trường thương. Bộ binh thì to lớn, mặc áo da và đánh cận chiến bằng giáo dài và mã tấu.

Quân Liên Minh Xích Quỷ là những nông dân mới tập họp, ô hợp, thiếu kinh nghiệm và vũ khí chiến đấu. Sau trận đầu toàn thắng, trở nên khinh địch, lơ là việc phòng bị. Đến khi quân du mục Hoa tộc, dùng xa bàn khống chế được sương mù và tấn công thì liên minh Xích Quỷ không chống nổi, hàng ngũ rối loạn, thua lớn. Vua Đế Lai lui quân về phía Đông, lập trại tại Bản Tuyền. Tại đây, hai bên lại đánh một trận lớn, quân du mục Hoa tộc lại bị thiềt hại nặng. Cộng chủ Hiên Viên trúng tên bị trọng thương. Quân du mục Hoa tộc đến đây hoàn toàn tan vỡ rút về trấn thủ bờ bắc của sông Dương Tử. Từ đây Bắc Miêu hoàn toàn rơi vào tay quân du mục Hoa tộc.

Vua Đế Du sau khi đánh tan quan du mục Hoa tộc thì hội 100 bộ tộc nước Xích Quỷ lại dựng lên Nước Việt nhằm đối phó với quân du mục Hoa tộc. Các Bộ tộc, Bộ lạc nước Xích Thần (bắc Miêu) sau khi bị Hoa tộc xâm lược đã chuyển đổi thành “hàng vạn” nước chư hầu và nước phụ dung của vua chúa du mục Hoa tộc. Họ dần dần trở thành người Hoa gốc Miêu.

Nước Việt năm thứ 1.432, Nước Việt lần nữa tam phân ngũ liệt, Vua Đế Thích từ nhỏ mạo bệnh, không người nối dõi, các phiên Vương, Bộ lạc nổi lên xung đột, tranh giành khắp nơi, khiến cho Nước Việt lại một lần nữa rơi vào nguy cơ tan rã. Từ đây phân ra nhất Đế cửu Vương, lấy Việt làm gốc còn lại cửu Vương cát cứ: Điền Việt, Âu Việt, Hồ Việt, Cán Việt, Ư Việt, Mân Việt, Nam Việt, Dạ Lang, Chiêm Việt.

Về phần Hoa tộc lúc này các chư hầu của nhà Chu cũng bắt đầu tự xưng Vương, trong đó bảy nước lớn nổi lên chiếm vị trí áp đảo gồm có Tề, Sở, Yên, Hàn, Triệu, Nguỵ và Tần. Cũng từ đây chiến tranh giữa các quốc gia nổ ra liên miên, kết thúc thời kỳ thái bình kéo dài hơn 1.000 năm.

……..

Ngày hôm nay Vĩnh Phúc biệt viện ở bờ bắc sông Hồng Hà ngoại ô của kinh đô đột nhiên bốc cháy, một đám cao thủ thừa dịp lửa cháy nhảy vào trong biệt viện, gặp người liền giết, tạo thành một vụ huyết án kinh thiên.

Một vị hộ vệ trẻ tuổi của biệt viện mang theo tiểu chủ nhân nương theo bóng đêm trốn ra ngoài, bị một đám hung đồ mặc y phục dạ hành truy kích, song phương chém giết tới tận bìa rừng ở phía đông ngoài thành.

Nhưng cao thủ phục kích không những không ngờ được vị hộ vệ thiếu niên này lại là một vị cường giả thâm bất khả trắc, lúc vào đồi núi lại còn có viện binh mà viện binh thân phận làm những người này không ngớt sợ hãi!

“Huyết Xích kỵ sĩ!” đám hung đồ bị nỏ tiễn bắn chết hầu như không còn tên nào, ai oán hô lên trước khi ngã vào vũng máu.

Viện binh ngồi trên ngựa, trên người mặc bộ khôi giáp màu đỏ thẩm.Trên tay kỵ binh đều cầm cung nỏ mà chỉ có quân đội mới được phép phân phối và sử dụng. Nỏ nhẹ bắn ra làm cho đại bộ phận sát thủ phải bỏ mình.

Huyết Xích kỵ binh bao vây chung quanh bảo vệ mao bệnh trung niên đang ngồi trên lưng ngựa, sắc mặt người này có chút tái nhợt trên cằm có vài sợi râu lưa thưa. Hắn nhìn hài tử trên lưng hộ vệ thiếu niên kia, gật đầu, sau đó vẫy tay cho đám kỵ binh phía sau dạt ra hai bên nhường đường cho vị thiếu niên hộ vệ rời đi.

Bình Luận (0)
Comment