Yết Dương Thành nằm về phía đông nam của Nước Việt, là đất phong của Nam Việt Vương Triệu Cao, phía Nam tựa biển rộng. Nơi đây phong cảnh hữu tình, cách xa kinh đô phồn hoa. Cho nên thi thoảng cũng có vài nhân vật lớn tới nơi này kiến tạo trang viên an dưỡng tuổi già. Nhưng bởi vì cách quá xa kinh thành cho nên quan viên chân chính lưu lại cũng không quá nhiều, miễn cưỡng chỉ có Quách lão tiên sinh ở trong trang viện phía nam thành.
Quách lão tự là Thôi, hiệu Lục Nhất Cư Sĩ trước kia từng là Thái sư dạy dỗ ba đời vương tôn quý tộc trong kinh thành, về già cáo lão hồi hương mua trang viện ở đây để dưỡng lão. Cư dân trong thành đều biết Quách lão tiên sinh trước kia rất được các Đế sủng ái, trước khi cáo lão hồi hương ông còn có thời gian dài dạy học cho Vua Đế Thích và Nam Việt Vương lúc còn nhỏ. Cho nên tất cả mọi người ở đây đều biểu hiện lễ phép cùng kính nể với trang viện này.
Theo sử sách ghi lại vào thời kỳ này, sĩ tử thiên hạ chỉ chiếm một phần nghìn nhân khẩu mà thôi. Học vấn xưa nay lại không phải những thứ tầng lấp bình dân có thể có thể với tới được.Ở cái thời đại đa phần chưa khai hóa này, người có học vấn có địa vị xã hội cao hơn người khác một bậc, hơn nữa chính những người bình thường khao khát có được tri thức tự giác nâng cao địa vị của bọn họ.
Nhưng trẻ con lại không hiểu những điều này.
Hôm nay trời trong nắng ấm, mọi người ngồi ở trong tửu quán hưởng thụ vị mặn cùng ẩm thấp của gió biển thổi tới, nhâm nhi ly rượu nóng. Cũng có một đám trẻ con tầm trên dưới mười tuổi vây quanh bên ngoài thềm cửa bằng đá của biệt phủ Quách lão tiên sinh, ríu ra ríu rít không biết đang làm cái gì.
Đi gần tới coi mới phát hiện ra một tràng cảnh mười phần thú vị, thì ra những đứa trẻ này đang nghe một đứa bé mới chỉ có tầm bốn năm tuổi nói chuyện. Đứa bé lớn lên rất xinh đẹp, lông mi như tranh vẽ, hai mắt trong trẻo không gì sánh được, thanh âm là tiếng trẻ con nhưng ngữ khí lợi hại như ông cụ non.
Tuy phần lớn thời gian nó đều theo Quách lão tiên sinh đọc sách luyện chữ nhưng hễ có thời gian rảnh là hắn lại tìm đám trẻ con hàng xóm nô đùa. Tuy rằng mỗi lần nó đều bĩu môi, bực mình vì đám trẻ chung quanh mình ngu ngốc hơn mình nhưng ngoài tìm đám trẻ con này nô đùa thì với độ tuổi của hắn cũng không biết làm gì hơn.
Chỉ thấy hắn đưa cánh tay nhỏ lên khoa tay múa chân nói: Trận gió ấy lướt qua chỗ Võ Tòng, sực mùi hôi hám, rồi nghe phía sau có tiếng nhảy vọt đánh “sầm!” lá rụng, lau khô xào xạc… Võ Tòng hoảng hốt quay lại nhìn, thì…. Trời ơi! Một con hổ to như con trâu, mắt lồi trán trắng, xuất hiện lồ lộ đó! Hắn kêu lên một tiếng “Ôi chao!”.
Và tức khắc nhảy phắt xuống đất, chụp vội cây côn cầm chắc, đứng nép bên phiến đá thủ thân. Con hổ quắc mắt nhìn người… Nó có vẻ đang đói thịt, khát máu, ẩn ngay hai bàn chân trước cào xuống đất, thu mình lấy đà, rồi nhảy tung một cái lên cao. Chưa đầy nháy mắt đã chồm xuống đúng chỗ Võ Tòng đứng. Nhưng lẹ như chớp, hắn vụt tránh và kịp thời chuyển mình về phía sau con ác thú.
“Triệu Vân thiếu gia thật sự có con hổ lớn như vậy?”
“Võ Tòng hắn sẽ không bị cắn chết chứ?”
Bọn trẻ không khỏi nhao nhao lên, chúng bị con hổ trong câu truyện của đứa bé bốn tuổi kể dọa cho sợ rồi.
Đứa bé bĩu môi coi thường đám trẻ kia, mới chỉ có con hổ đã dọa cho nháo nhác cả lên.
“Triệu Vân thiếu gia sau đó thì sao?”
“Sau đó? Sau đó… tất nhiên là con hổ bị Võ Tòng một côn đánh chết chứ sao.”
“Không thể nào? Con hổ to như con trâu mộng vậy cơ mà.”
Một đứa trẻ nười tuổi không tin vào lời nói của vị Triệu Vân thiếu gia nên phản bác lại.
Một đứa trẻ khác cũng không chịu thua kém
“Các ngươi cũng biết ca ca ta võ công cao cường là Bổ Đầu trong nha môn, đầu năm nay không phải vì để đuổi con hổ ở phụ cận thành mà bị trọng thương nằm liệt giường hết mấy tháng trời, mà con hổ cũng không lớn đến như Triệu Vân thiếu gia kể nữa.”
“Đó là do ca ca của ngươi năng lực không có đủ.” Đứa bé bĩu môi coi thường làm biếng tranh luận cùng đám trẻ con.
“Ca ca ta là Bổ đầu nha!” Đứa bé mười tuổi không phục liền phản bác.
Phải biết vào cái thời đại chiến tranh liên miên, đói kém ở khắp nơi “lên triều làm quan, ra trận làm tướng” chính là tiêu chuẩn để đánh giá năng lực của một người. Bình thường đám trẻ sẽ ít khi phản bác lại vị thiếu gia nhỏ tuổi này vì nó xuất thân từ Quách phủ, nhưng hôm nay bọn chúng không thể không phản bác lại, vì câu truyện mà đứa bé này vừa kể đã vô tình đã kích đến thần tượng cũng như ước mơ trong lòng đám trẻ này.
Tại sao lại nói như vậy, phải nhắc lại vào thời đại này có hai lại người khiến cho bá tánh phải ngưỡng vọng đó chính là sĩ tử cùng võ tướng. Nhưng sĩ tử đa phần bị hào môn đại tộc đều giữ chặt nó trong nhà, thế nên ra xa trường giết giặc, kiến công lập nghiệp là sự lựa chọn duy nhất để thay đổi vận mệnh của mình cũng như gia đình, nói xa hơn là cả một gia tộc.
Nên chỉ cần trong một gia đình có một võ quan thì đó không những là chổ dựa về mặt vật chất mà chính là chổ dựa về mặt tinh thần lớn nhất cũng là tấm gương sáng cho đám hậu nhân.
Bình thường đám nhỏ đã thần tượng vị ca ca của đứa bé mười tuổi kia, lấy đó làm mục tiêu phấn đấu cho bản thân, nhưng hôm nay vị thần tượng này lại bị một nhân vật trong câu chuyện của đứa bé bốn tuổi này đánh vỡ, niềm tin trong lòng bọn chúng phút chốc bỗng lay động, nên mới khiến cho bọn chúng nhất thời không thể chấp nhận sự thật này được, khó trách đám trẻ lại có phản ứng dữ dội với đứa bé đang kể chuyện này. Con người vốn kinh sợ những thứ mà mình không nắm bắt được, huống chi đây còn là đám trẻ mới vừa tròn mười tuổi.
…..
Đang lúc đám trẻ vì chuyện con hổ mà nổi lên xung đột thì trong viện bỗng nhiên truyền tới thanh âm cực kỳ phẫn nộ:
“Thiếu gia! Người lại chạy đi đâu rồi?”
Đứa bé nhanh chóng từ thèm đá đứng dậy, phủi bụi ở mông rồi quay đầu chạy thật nhanh vào trong sân bỏ lại sau lưng vô số ánh mắt không phục cùng mong chờ của đám trẻ con hàng xóm.
Đây không phải là lần đầu bọn chúng nổi lên xung đột vì những câu chuyện của đứa bé kể, nhưng con nít là vậy, qua hôm sau bọn chúng lại không cưỡng được mà tìm đến đứa bé kia để nghe nó kể chuyện.
……..
Đây làm năm thứ tư Triệu Quốc Vinh đi tới cái thế giới này. Trong mấy năm nay hắn rốt cuộc đã minh bạch được mình đã đi tới một thế giới hoàn toàn khác lạ, thế giới này so với cái thế giới trong trí nhớ của mình dường như có nhiều điểm khác nhau, có rất nhiều điều không giống nhau.
Thông qua nghe trộm lời của hạ nhân trong Quách phủ nói chuyện hắn rốt cục cũng hiểu được thân phận của mình. Thì ra hắn chính là con tư sinh của Nam Việt Vương Triệu Cao.
Dường như ân oán trong nhà phú hộ nào cũng như nhau, con tư sinh thân phận rất dễ gặp chuyện không may bởi độc thủ của chủ mẫu trong gia đình. Mà lão phụ thân của hắn dường như đã biết chỉ có một đứa con trai duy nhất này. Do vậy để kéo dài huyết mạch của mình nên vương gia đã đưa hắn tới Yết Dương Thành tránh xa kinh thành đầy hắc ám này.
Những năm gần đây hắn dần dần quen thuộc với thân phận của mình. Tuy rằng nói là linh hồn của người trưởng thành nhốt bên trong một thân thể bé nhỏ, bất luận là sinh lý hay tâm lý đều phải chịu đựng thể nghiệm không giống nhau. Nếu như đổi lại thành một người bình thường, chỉ sợ đã phát điên rồi, nhưng may mắn kiếp trước của Triệu Quốc Vinh phần lớn thời gian hắn đều vùi đầu vào trong sách vở, vốn là con mọt sách nên thời gian này với hắn lại không thành vấn đề.
Không thích ứng được nhất chính là cái tên hiện giờ của hắn. Lúc hắn một tuổi, Vương Gia đại nhân ở kinh thành đã gửi một phong thư tới, đặt tên của hắn thành: Triệu Vân tự Tử Long.
Tên thì hay, nhưng nói đi nói lại thì lại trùng với tên một danh tướng ở thời đại hắn sống trước đây. Đây là hắn mới có được tân sinh nên hắn muốn dùng tên tuổi của hắn để khai mở một trang sử mới huy hoàng, nhưng giờ đến cái tên cũng trùng với vị danh tướng kia hắn sợ là mình khó lòng mà phát dương quang đại cho được.
Cho dù hắn có muốn phản đối nhưng bề ngoài hắn chỉ là một đứa nhỏ, cho nên căn bản không có khả năng dùng ngôn ngữ biểu thị sự phản đối.
Cái làm cho hắn buồn phiền nhất chính là trước khi hắn trọng sinh Tử Thần đã từng nói với hắn dương thọ của hắn chỉ có 15 năm, thời gian còn lại của hắn chỉ còn 11 năm nữa thôi. Mấu chốt nhất hắn vẫn là một cái xử nam, dù hắn có muốn làm gì để thay đổi thì với cái thân xác đứa bé bốn tuổi này thì hắn cũng hữu tâm vô lực. Cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện này hắn lại nghiến răng nghiến lợi mà oán trách tên Tử Thần kia, không ngừng đem 18 đời tổ tông nhà Tử Thần ra mà nguyền rủa.
Ở lâu trong Quách Phủ, tuy rằng Quách lão tiên sinh trong ấm ngoài lạnh, chính là rất yêu thương hắn, nha hoàn người hầu trong phủ cũng không có bởi vì hắn là con tư sinh mà khinh thường hắn. Thế nhưng ở một mà chỗ không thể giao lưu với người khác làm cho hắn có chút khó chịu.
Lẽ nào có thể nói với nha hoàn mình là người từ thế giới khác tới? lẽ nào có thể nói cho Quách lão tiên sinh kỳ thực hắn có thể nhận thức được chữ này trong sách? Tuy rằng hắn đã tận lực khống chế, nhưng Quách lão tiên sinh mỗi lần dạy học cho hắn đều không ngừng thở than về khả năng tiếp thu của hắn. Chỉ có điều chử viết của hắn còn cần luyện tập thật nhiều, nếu thật sự phần này hắn cũng thật sự xuất sắc thì Quách lão không biết dùng từ ngữ gì để miêu tả về hắn nữa. Phải biết Quách lão tiên sinh được mệnh danh là Lục nhất cư sĩ (cư sĩ với sáu cái "một": một vạn quyển sách, một ngàn thạch văn, một cây đàn, một bàn cờ, một bầu rượu và một thân già)
Cho nên bình thường hắn len lén chuồn ra ngoài bằng cửa hông của Quách Phủ, chơi đùa cùng với nhóm trẻ con bình dân. Hơn nữa còn kể chuyện xưa cho bọn nó, kể tiểu thuyết điện ảnh ở thế giới kia cho bọn chúng nghe. Dường như hắn muốn nhắc nhở bản thân mình, nhắc nhở hắn là người không thuộc về thế giới này mà là người của thế giới kia, thế giới có điện ảnh, internet, tiểu thuyết YY.
Hắn kể chuyện là bởi vì ở sâu trong nội tâm của hắn luôn luôn có một cảm giác hoang đường, bản thân hắn vô duyên vô cơ chết đi, sau đó đạt được thỏa thuận với Tử Thần lại được trọng sinh trong thân thể khác? Không khỏi nghĩ tới vài bộ tiểu thuyết và phim điện ảnh…Hay là những cảnh vật trước mắt, những người này … những con đường này…những cánh hải âu bay lượn trên bầu trời này…đều khiến cho hắn cảm thấy mọi thứ có chút không chân thực.
Nhưng Triệu Quốc Vinh, không, hắn là Triệu Vân…biết hắn thật sự trùng sinh, thế giới này thực sự tồn tại chân thật, cũng không phải một nhân vật trong tiểu thuyết hay phim ảnh.
Cho nên hắn phát hiện mỗi ngày mình kể chuyện xưa là nhắc nhở hắn là người của một thế giới khác.