Hành động của Lăng Vi không chỉ kinh động Lam Khiên Mạch, mà còn tất cả mọi người ở đây. Thấy cô cầm chai rượu đi đến chỗ Tả Tĩnh Nhan cùng Thành Khang, hét lớn khiến nhân viên phục vụ chú ý đến cô. Hôm nay Lăng Vi làm ra những hành động kinh người này, khiến nhân viên phục vụ đi lên kéo cô lại, lại cô dùng sức đẩy ra.
Chuyện như vậy cũng khiến Tả Tĩnh Nhan và Thành Khang đang chuyên tâm tính tiền cũng chú ý đến động tĩnh của Lăng Vi bên kia. Hai người vừa quay đầu lại, liền thấy bộ dạng chật vật, tay cầm chai rượu Lăng Vi đứng sau bọn họ. Tả Tĩnh Nhan lúc này biến sắc Thành Khang hơi sững sờ, ngay sau đó liền đổi dạng, giống như chó gặm được xương.
"Chị nói với, hôm nay có chuyện muốn nói, kết quả là nói mình đi hẹn với hắn, đúng không?" Lăng Vi không nhìn Thành Khang, mà lạnh giọng hỏi Tả Tĩnh Nhan, âm thanh cô rất trầm, cả người không ngừng run rẩy. Thấy tình cảnh này Lam Khiên Mạch theo sát đến. Nàng không biết Lăng Vi run rẩy là vì kích động hay tức giận hay là khổ sở.
"Lăng Vi, Thành Khang tìm chị tạm thời có chuyện, nên chị mới cùng hắn ra ngoài ăn cơm." Tả Tĩnh Nhan nói những chuyện này, đầu cùng cố ý cúi xuống thấp. Động tác như vậy, đúng là thích hợp cho cuộc nói chuyện lúc này, ngoại trừ chột dạ Lăng Vi cũng không tìm được lý do gì để giải thích.
Tầm mắt nhìn Tả Tĩnh Nhan khoác tay Thành Khang, Lăng Vi cười lớn. Cái cười đó không có gì vui vẻ, mà lộ ra tức giận cực lớn không biết nên làm gì. Thấy Lăng Vi cười như vậy Tả Tĩnh Nhan theo bản năng đến gần cô, lại bị cánh tay Thành Khang bên cạnh giữ lấy, không động đậy được.
Một màn này Lăng Vi thấy rõ, cô chợt tiến lên trước, đẩy Thành Khang bên cạnh Tả Tĩnh Nhan ra, đưa tay tháo mũ cùng kính trên mặt người kia xuống. Mi mắt nhu hòa, hai trong mắt già đi, lớp trang điểm mỏng tinh xảo, còn có đôi môi căng mọng mình hôn cũng không đủ.
Dung nhan quen thuộc, nhưng lúc này lại khiến Lăng Vi thấy rất xa lạ, đã bao lâu không đối mặt với Tả Tĩnh Nhan như bây giờ? cô nhớ rất rõ, là 23 ngày 05 tiếng. Không ai biết, gần một tháng qua mình làm sao sống.
Sau chiến tranh lạnh lần đó Tả Tĩnh Nhan liền ra ngoài công tác hơn 10 ngày, khi mang hành lý về. Lăng Vi còn nghĩ rằng mình sẽ tức giận, trách nàng đi không tạm biệt, nói không giữ lời. Nhưng mà, khi cô thấy Tả Tĩnh Nhan, thì Lăng Vi phát hiện trong lòng mình chỉ có điên cuồng nhớ nhung, không có chút gì giận dỗi.
Cho đến giờ Lăng Vi vẫn nhớ khi cô dùng giọng ôn nhu nói bốn chữ chị đã về rồi, biểu tình Tả Tĩnh Nhan có bao nhiêu kinh ngạc. Có lẽ mình nên sửa lại tính khí. Nếu như ngay cả người yêu cũng cảm thấy mình là một người rất hung dữ, thì là do ngươi làm còn chưa đủ hoàn mỹ.
Từ đó về sau mỗi ngày Lăng Vi đều dùng nhiều cách để dỗ Tả Tĩnh Nhan vui vẻ, nhưng mà cho dù cô làm vậy, thì đối phương ở nhà cũng càng ít. Khi mới bắt đầu thì cả ngày ra ngoài đi làm, không thấy bóng dáng, càng về sau thì không về nhà, mà ngủ trong khách sạn.
Không chỉ có một lần Lăng Vi nói muốn giúp Tả Tĩnh Nhan đi làm, nhưng mà khi nghe cô nói đến chuyện này thì Tả Tĩnh Nhan luôn đánh trống lảng, còn không thì cúp máy. Mỗi lần nghe di động của mình đối phương không chút lưu tình cắt đứt, Lăng Vi luôn ngơ ngác nhìn di động, cho đến trời sáng.
Cô không biết mình và Tả Tĩnh Nhan sao lại như vậy, chỉ hơn 10 ngày trước, các nàng còn sống chung vui vẻ, tại sao chỉ mấy ngày ngắn ngủi trôi qua, thì thành như vậy? bây giờ Tả Tĩnh Nhan cũng không còn dùng ánh mắt sủng nịch nhìn mình, tất cả mọi thứ đều khiến Lăng Vi cảm thấy xa lạ.
Nếu như là mình sai, thì sao Tả Tĩnh Nhan không nói ra? mình có thể vì nàng thay đổi, chỉ cần nàng nói rõ ra thì cho dù nói xin lỗi hay thế nào, mình cũng sẽ làm tất cả mà. Nhưng mà, Tả Tĩnh Nhan vẫn không nói gì, cái gì cũng không làm mà luôn hời hợt với mình.
Mỗi ngày Lăng Vân Đường đều xảy ra chuyện, xử lý xong mọi chuyện lại điều tra nội gian, cũng khiến Lăng Vi vô cùng mệt mỏi. Ngày đó khi cô đến quán bar xử lý kẻ gây chuyện đánh nhau, vì phân giải mà bị chém hai dao. Lưng một dao, cổ tay một dao.
Mùi máu quanh cánh mũi cảm giác đau khiến Lăng Vi lần nữa tìm về du͙ƈ vọиɠ chiến đấu, cô không biết là tình cờ hay có người cố ý làm. Ngày thứ hai, cô bị cảnh sát mời đến uống trà, mất không ít sức mới được Lăng Ức đưa ra.
Lăng Vi nhìn tùy tiện nhưng tâm tư lại rất nhạy cảm, cô biết quan hệ của mình Tả Tĩnh Nhan sắp chết. Từng có lúc cô đối với bạn giường chán ghét, rồi chọn cách hời hợt này đem mức tổn thương xuống thấp nhất, cuối cùng dành cho đối phương một thứ nàng cần mà mình cũng trả xong mọi thứ.
Nhưng mà đối mặt với Tả Tĩnh Nhan với thái độ ngày càng lạnh lùng với mình Lăng Vi dù không muốn tin thì đây cũng là sự thật. Cô luôn nghĩ có lẽ Tả Tĩnh Nhan giận mình tối đó bỏ nhà đi, giận mình nói dối.
Nhưng mà những chuyện này cô không ngờ được, nàng chỉ mượn cớ. Nhìn thấy đồ trong biệt thự từng thuộc về hai người ngày càng ít quần áo Tả Tĩnh Nhan, giày, đồ dùng hàng ngày sắp không còn. Lăng Vi cũng không lừa mình được, tạo ra ảo giác Tả Tĩnh Nhan sẽ không rời khỏi mình.
Hôm đó cô dùng các nhân viên của mình tra được Tả Tĩnh Nhan đang ở cổ trấn chụp quảng cáo mỹ phẩm. Lăng Vi dấu mọi người lén đi tìm Tả Tĩnh Nhan. Trước khi đi cô còn mua một bó bách hợp cầm trong tay. Cô hy vọng, sau khi Tả Tĩnh Nhan thấy thì có thể vui vẻ.
Chỉ là Lăng Vi tính toán nghĩ ra nhiều kiểu tình cảnh mình gặp Tả Tĩnh Nhan, cũng không đoán được kết quả sẽ như vậy. Nhìn hai người đứng cạnh bờ hồ ôm hôn nhau, từ góc mình nhìn đến là Tả Tĩnh Nhan cùng người đàn ông khác. Lăng Vi thấy tim mình nhảy rất nhanh, cơ hồ sắp nhảy ra khỏi người.
Cô che ngực quỳ xuống đất, ngơ ngác nhìn một màn kia. Nếu Tả Tĩnh Nhan chỉ coi cô là bạn chăn gối, thì Lăng Vi hoàn toàn có thể đối đãi với những phụ nữ chăn gối trước kia phản bội mình, cho nàng một khoản tiền rồi đuổi đi.
Nhưng Tả Tĩnh Nhan lại khác, nàng là người yêu của mình, là nữ nhân mình muốn sống chung cả đời. Nhưng lúc này người này lại cùng đàn ông khác đúng ngay bờ hồ ôm hôn. Không phải quay phim, không phải bất đắc dĩ, mà là cam tâm tình nguyện cùng người đàn ông kia tiến hành nụ hôn thân mật tình nhân nóng bỏng!
Nhưng khiến Lăng Vi cảm thấy nực cười là chính cô không có dũng khí mà đi lên hỏi, cô sợ, khủng hoảng, cô sợ Tả Tĩnh Nhan sẽ nói những lời khiến mình không thể giả ngu được, nên lần đầu tiên trong đời Lăng Vi chạy trốn. Chật vật như con chó bị chủ nhân vứt bỏ, ngay cả dũng khí ngẩng đầu đi theo cũng biến mất không còn.
Về đến nhà mỗi lần nghĩ đến cảnh đó Lăng Vi đều tự giễu mà bật cười. Cô nghĩ, đây chính là ông trời báo ứng cô. Trước kia luôn bỏ rơi những bạn giường động tâm với mình, cầu mình đừng bỏ nàng, khi tâm tình tốt thì Lăng Vi hét vài câu với nàng. Tâm tình không tốt thì cô cười nhạo đối phương không chơi nổi.
Khi đó Lăng Vi chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày như vậy, cô yêu Tả Tĩnh Nhan, cái yêu này vô tình dần thấm sâu. Cho đến giờ cũng không còn cách vãn hồi. Cô không chơi nổi vì cô không muốn thua phần tình cảm này, càng không chịu thua Tả Tĩnh Nhan.
Hôm nay mới gặp lại Tả Tĩnh Nhan, Lăng Vi không biết vì sao lại ngay trường hợp này, cũng thời gian này, cùng người thân như vậy. Cô không hiểu Tả Tĩnh Nhan vì sao ở cùng với Thành Khang, không lẽ nàng không biết gã này là thứ háo sắc sao?
"Lăng lão bản, lâu không gặp, hình như cô gầy đi nhiều, thiếu chút không nhận ra cô, tưởng là con điên nào uống không dậy nổi xông vào." bị Lăng Vi đẩy ra, Thành Khang không giận mà lên tiếng làm nhục cô. Lần này Lăng Vi cũng không tha cho hắn, siết chai rượu đi đến chỗ hắn.
"Này, cô làm gì đó, cô đừng có mà đụng tôi, quanh đây còn có vệ sĩ của tôi đó." khoảng thời gian này Thành Khang lớn không ít, nhưng cuối cùng vẫn là trái hồng mềm, nhẹ nhàng bóp một cái thì chà đạp kiểu gì cũng được. Hôm nay thấy Lăng Vi bộ dạng hung thần ác sát như vậy, hắn trốn nhủi ra đằng sau, miệng vẫn tiện đến nỗi muốn ăn thêm hai cái tát.
"Thanh Khang, dù mày có ngạo mạn như thằng cha mày, thì cũng không thể tự mình thông minh lên được, tao cũng từng nói qua với mày, Tả Tĩnh Nhan là nữ nhân của tao, nếu mày còn đụng vào nàng, hay là chú ý đến nàng, tao sẽ cho mày thấy, khi nãy mày dùng tay đó đụng nàng?"
Lăng Vi vừa nói lấn người lên, túm cổ áo Thành Khang dí lên bàn, vết thương trên cổ tay cô vì vận động mạnh mà rách lớn máu chảy tung tóe, dính lên cổ Thành Khang, khiến ánh mắt người sau dọa sợ nhìn chằm chằm, vào lúc này Lăng Vi như là quỷ địa ngục bò lên.
"Lăng… Lăng Vi, tôi khuyên cô… cô tốt nhất đừng động vào tôi… nếu không… nếu không… Lăng gia các người, tuyệt đối sẽ không lo nổi… nợ này." Thành Khang lăn lộn, bất quá chỉ là con nhà giàu não tàn, bị Lăng Vi hù một cái, đến cả nói cũng không còn lanh lẹ được.
"Ha ha, không lo nổi nợ này? đúng lúc, tỷ gần đây cũng nghèo, Thành gia tụi mày cho tao miếng ăn, tao dĩ nhiên là vui rồi. Nói tao biết vừa rồi mày dùng cánh tay nào đụng nàng. Nếu mày không nói tao sẽ phế tay mày!"
"Lăng Vi, con mẹ nó mày là một con điên! không trách Nhan Nhan chỉ ở chung với tao không chọn mày!' IQ và EQ của Thành Khang đúng là ngu đồng đều. Nghe hắn nói con ngươi đỏ của Lăng Vi co chặt, nghe thấy một tiếng rắc, ngay sau đó Thành Khang tru tréo gào khóc, tay phải của hắn bị Lăng Vi bẻ gãy.
"Con đ**, máy dám bẻ tay tao, tao về nói với cha, ta sẽ cho mày chết không toàn thây!" một cánh tay bị gãy, Thành Khang vừa sợ, tức mà còn bị đau, nhìn hắn uất ức như vậy Lăng Vi muốn bẻ luôn cánh tay còn lại của hắn. Lúc này Tả Tĩnh Nhan luôn im lặng cũng đi đến.