"Bác sĩ, tình trạng cô ấy sao rồi?"
"Bệnh nhân bị mảnh thủy tinh đâm thủng bụng dẫn đến thương tích, mặc dù không sâu, nhưng vì vết cắt lớn, cho nên máu chảy nhiều. Vết thương đã được khâu lại, cứ nằm viện quan sát vài ngày trước, không có việc gì có thể xuất viện."
Chung quanh đều là tường trắng, mang theo cảm giác hư ảo không chân thực. Nếu như không phải trên người có đau đớn rõ ràng Lăng Vi còn nghĩ là mình đang mơ. Lúc này, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, theo đó là tiếng giày cao gót vang lên. Nghe âm thanh thì người đến cũng chỉ có một.
Đầu choáng như bị đổ tương hồ, ngay cả người cũng không còn sức mà dậy. Lăng Vi liều mạng suy nghĩ, mình ở đâu, nhưng mà trí nhớ chỉ dừng lại khi bóng lưng Tả Tĩnh Nhan cùng Thành Khang bỏ đi không quay đầu lại, không ngừng hiện lên. Sau đó xảy ra chuyện gì? mình hiện tại, đang ở đâu?
"Lăng Vi, chị tỉnh chưa?" vang bên tai là âm thanh lo lắng của Lam Khiên Mạch, cảnh vật trước mắt cũng rõ ràng hơn. Nhìn trên trần là ánh đèn treo, còn có Lam Khiên Mạch cùng Ngôn Thanh Hạm đứng bên cạnh. Lăng Vi chợt ngồi dậy, nhưng khiến vết thương trên bụng bị đau, khiến cả người nàng toát mồ hôi lạnh.
"Trên người chị còn có thương, đừng lộn xộn." thấy Lăng Vi ngốc lăng ngồi trên giường, cả người rất đau nhưng vẫn cố gắng chịu đựng. Lam Khiên Mạch vội đỡ cô nằm lại trên giường, kiểm tra vết thương trên bụng của cô. Phát hiện chỗ đó không còn chảy máu nữa nàng mới thả lỏng một hơi.
Trời mới biết, khi nàng nhìn thấy Lăng Vi nằm trong vũng máu, trong lòng có bao nhiêu cuống cuồng. Trong lòng Lam Khiên Mạch, Lăng Vi không chỉ là bạn đơn giản như vậy, nghiêm trọng mà nói thì cô chính là người cứu vãn sinh mạng của nàng. Khi Lam Khiên Mach chán nản nhất, thì Lăng Vi lại đưa nàng không biết thân thế về nhà, cho nàng ăn, cho nàng ở, còn để nàng đến Tiêu Tương Các làm việc, không có Lăng Vi, cũng sẽ không có Lam Khiên Mạch hôm nay.
Cho dù nàng không hiểu giữa Lăng Vi là Tả Tĩnh Nhan xảy ra chuyện gì, nhưng từ cuộc đối thoại của hai người cũng đoán ra được. Hôm nay, là lần đầu tiên Lam Khiên Mạch nhìn thấy Lăng Vi bộ dạng chật vật như vậy. Cuộc sống như trò chơi, nhiều nữ nhân trong số họ rồi cũng sẽ có lúc ngã xuống.
Cho dù sự thật trước mắt, nhưng Lam Khiên Mạch luôn cảm thấy, chuyện hình như không đơn giản như bề ngoài, dù không biết rõ về Tả Tĩnh Nhan nhưng Lam Khiên Mạch nghi, người đó tuyệt đối không phải kiểu một chân đạp hai thuyền. trong thời gian ngắn như vậy lòng dạ lại hẹp hòi đi. Trong này nhất định có gì đó.
"Ha… không ngờ tôi uống rượu nhiều năm như vậy, có ngày lại bị miểng chai làm bị thương. Cũng như tôi chơi nhiều nữ nhân, lần đầu tiên bị nữ nhân đùa bỡn." lúc này Lăng Vi cũng ý thức được mình đang ở đâu, vừa rồi xảy ra chuyện gì. Nghĩ đến Tả Tĩnh Nhan cùng Thành Khang rời đi, trong lòng cô cảnh cáo mình, không được để ý, không được giận. Nhưng mỗi khi nghĩ đến trong lòng vẫn đau như sắp nát ra.
"Lăng Vi, cô và Tĩnh Nhan rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có thể nói cho tôi và Tiểu Mạch biết được không?" lúc này Ngôn Thanh Hạm rốt cuộc cũng mở miệng. Tan việc hôm nay, đang lúc muốn đi đón Lam Khiên Mạch thì nhận được cuộc gọi của đối phương nói Lăng Vi có chuyện gặp nên về nhà trễ. Ngôn Thanh Hạm vốn muốn đi theo, nhưng cô chưa kịp nói ra thì Lam Khiên Mạch đã cúp máy, cô cũng không gọi lại nên về nhà một mình.
Nào ngờ về đến nhà Lam Khiên Mạch lại gọi đến, nói nàng cùng Lăng Vi ở bệnh viện. Có trời biết, trải qua hai lần kia Ngôn Thanh Hạm mỗi lần nghe thấy từ bệnh viện liền khẩn trương và rất nhạy cảm. Cô nghĩ Lam Khiên Mạch xảy ra chuyện nên nghe địa chỉ báo xong thì cúp máy chạy như gió đến đây.
Đi đến bệnh viện thấy Lam Khiên Mạch ngồi trước phòng giải phẫu, trên người đối phương có màu máu đỏ thắm chói mắt Ngôn Thanh Hạm. Cô vội chạy đến bên cạnh Lam Khiên Mạch kiểm tra xem nàng có bị thương không, từ trên xuống dưới, trái sang phải xác định Lam Khiên Mạch không bị gì thì Ngôn Thanh Hạm mới thả lỏng được.
Cô hỏi Lam Khiên Mạch đã xả ra chuyện gì, Lam Khiên Mạch nghĩ một chút liền kể chuyện nàng vừa gặp Lăng Vi lại cho Ngôn Thanh Hạm nghe. Sau khi hai người nói chuyện này xong, đều không tự chủ mà trầm mặc. Các nàng đều cảm thấy Tả Tĩnh Nhan thay đổi quá nhanh không hợp lý.
"Chuyện gì xảy ra? thật ra thì, cũng không phải chuyện lớn gì. Chỉ là tôi chơi nữ nhân không nên chơi, kết quả khi động tâm với nữ nhân này thì bị nàng đá, đ*t, cnm mắc cười thật." giọng Lăng Vi mang vài tia khàn khàn cùng nồng đậm khinh thường, thấy bộ dạng cô cố kiên cường Lam Khiên Mạch gật đầu một cái với Ngôn Thanh Hạm, sau đó một người tìm cớ ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Lăng Vi cùng mình, Lam Khiên Mạch ngồi cạnh giường, ôm người trên giường vào ngực.
"Lăng Vi, em biết chị tính khí quật cường Thanh Hạm ở đây, chị cũng không muốn yếu thế, Bây giờ chỉ còn hai chúng ta, chị có thể nói chuyện của chị và Tả Tĩnh Nhan đầu đuôi cho em nghe được không?" âm thanh Lam Khiên Mạch rất nhu, mang chút dỗ dành khuyên nhủ của người bạn đặc biệt thân mật.
Nghe lời nàng nói Lăng Vi chỉ cảm thấy mũi chua xót, rất nhanh nước mắt liền chảy xuống. Cô tựa đầu vào ngực Lam Khiên Mạch, dùng răng cắn tay áo, không ngừng co người. Thấy xương sườn sau lưng cô nhô cao, Lam Khiên Mạch lắc đầu một cái, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô.
"Nàng đã rời khỏi chị…" những lời này là câu đầu tiên Lăng Vi nói, cho dù đối phương không nói rõ là ai, không cần đoán thì cũng biết được là Tả Tĩnh Nhan. "Lăng Vi, chị đừng gấp, có chuyện gì, có thể nói ra cùng nhau giải quyết. Tĩnh Nhan không phải người dễ thay lòng, trong này nhất định có nguyên nhân khác."
"Không đúng, em không biết xảy ra chuyện gì nên mới nói như vậy!" nghe Lam Khiên Mạch nói, Lăng Vi liền kích động, cô thấp giọng nỉ non, dùng hai tay nắm chặt chăn. "Lam, Nhan Nhan rời bỏ chị, vì nàng thất vọng chị, cũng tuyệt vọng rồi."
"Thật ra thì, hai người chúng ta đã sớm có mâu thuẫn, em cũng biết gần đây Lăng Vân Đường xảy ra nhiều chuyện, chuyện lớn nhỏ không ngừng kéo đến, nhưng không tìm được chủ mưu. Tối đó chị vì một chút chuyện, phải đến cục cảnh sát. Chị sợ nàng lo lắng. liền nói dối nàng. Chị không ngờ vì chuyện này mà nàng lại nghi ngờ, khi chị phát hiện ra thì quan hệ hai người đã có vết rách."
"Lam, em cũng hiểu chị mà, hẳn biết chị là người thế nào, đời này của chị hận nhất chính là phản bội. Nàng có thể không tin chị, có thể tranh cãi vô lý với chị, nhưng mà nàng không nên cùng đàn ông sống chung sau lưng chị. Chị không hiểu rốt cuộc nàng muốn gì, không sai khi bắt đầu là chị sai, nhưng chị đã cố gắng sửa, từ từ từng chút một, nhưng sao nàng không cho chị cơ hội chứ?"
"Nàng bất mãn gì với ta, hoàn toàn có thể nói ra, nhưng nàng lại không làm như vậy, mà chọn cách tàn nhẫn nhất với chị, bỏ đi. Em cũng thấy rồi, hôm nay nàng thà cùng Thành Khang cặn bã kia đi chứ không quay về với chị. Đây là thế nào, chị cũng rất rõ."
"Lăng Vi chuyện này, em cùng Thanh Hạm có thảo luận qua, có lẽ Tĩnh Nhan làm vậy là có nổi khổ của nàng. Em thấy hai người nên nói chuyện một chút, bỏ xuống hiểu lầm."
"Ha ha, còn gì tốt mà nói? Lăng Vi tôi, sẽ không chơi đồ nam nhân khác đã dùng qua!"