Mấy ngày gần đây, bất luận là trên báo hay trên ti vi, trên bất cứ đài truyền hình nào, 70% đều có duy một tin tức: Ngôn thị và Chiến thị hợp tác thất bại, dưới đất có ba bộ xương người, là điều xui, hay là âm mưu gài tang vật hãm hại?
Từ sau nghi thức động thổ kia, hợp tác của hai người bị chú ý cũng dẫn đến nghị luận sôi nổi, ngọn gió thậm chí lấn át cả hôn lễ của ảnh hậu Tả Tĩnh Nhan cũng ngày thần trí hỗn loạn, chuyện đào hôn đả thương người, nhất thời bất luận là Chiến Mang Tuyền hay Ngôn Thanh Hạm, đều bị đẩy đến đầu gió đỉnh sóng, thậm chí còn nói ba bộ hài cốt là do các nàng tranh đoạt đất đai mà gây ra, có người thì nói do vong linh quấy phá.
Tóm lại, cho dù Ngôn thị và Chiến thị áp chế thông tin thế nào, thì từng tờ báo đều như vi khuẩn phát tán tràn lan, náo động cả thành phố X thậm chí là cả nước. Sau đó mảnh đất đó tạm thời bị chính phủ thu hồi, toàn bộ công việc liên quan đến mảnh đất đều ngưng trệ. Đúng vậy, mảnh đất này trở thành phiền toái khiến hai bên Chiến thị và Ngôn thị khó giải quyết nhất. Trước đó thì liều mạng mua về, bây giờ hy vọng có thể đem mảnh đất kia xây dựng thành một nơi quy mô lớn cũng bốc hơi không còn.
Ngồi trong phòng làm việc, Ngôn Thanh Hạm không ngừng nghe điện thoại gọi đến, nhìn cổ phiếu Ngôn thị theo từng giây rớt giá thấp nhất trong lịch sử, cô xoa đôi mắt không ngủ đến mệt mỏi, bất đắc dĩ lắc đầu. Lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, theo đến chính là hương cà phê nồng đậm cùng với mùi hương trên người đang đem đến.
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Lam Khiên Mạch đầy lo lắng, Ngôn Thanh Hạm miễn cưỡng mỉm cười, nhưng so với không cười còn khó nhìn hơn. Thấy cô như vậy, Lam Khiên Mạch đi vòng ra sau lưng cô, giúp cô mát xa đầu. Nhìn người kia không cau mày đem hớp cà phê đen uống vào, trong lòng nàng cũng thêm đau nhức, đây là đã ly cà phê thứ tư mà Ngôn Thanh Hạm uống hôm nay rồi.
"Thanh Hạm, em biết lòng chị đang rất gấp, cũng biết gần đây chị bận nhiều việc. Nhưng có bận đi nữa, có gấp đi nữa, thì cũng phải giữ sức khỏe, em biết chị lo lắng, cho nên em không cản chị uống cà phê. Nhưng mà, vì thân thể của chị, cũng vì em, uống ít một chút được không?" âm thanh Lam Khiên Mạch như thường ngày chậm chạp tỉ mỉ, trong đó xen lẫn ôn nhu, khiến Ngôn Thanh Hạm thêm vội hơn, có được chút an ủi. Cô đem đầu dựa vào sau lưng lên cái bụng hơi lạnh của người kia, hưởng thụ an bình hiếm có.
"Tiểu Mạch, em cảm thấy, có phải chị rất vô dụng hay không? lúc trước, chị chỉ là một nhà giám định nghệ thuật. Căn bản không có tiếp xúc với nhiều người, chỉ cần nhúc nhích một chút tay, một chút ánh mắt, cử động miệng, thì có thể đoán được giá trị những tác phẩm nghệ thuật kia tốt hay không. Từ khi tiếp quản Ngôn thị, chị phát hiện mình mỗi ngày đều thiếu nhiều kiến thức."
"Chị không phải lão bản tốt, càng không phải người quản lý tốt, từ sau vụ mảnh đất xây dựng xảy ra chuyện, mỗi ngày đều có nhân viên gửi thư từ chức. Nhìn mắt bọn họ không tín nhiệm chị, mỗi lần chị đều tự hỏi mình, có thực sự là chị vô dụng đến như vậy không, mới vừa xuất hiện một chút khó khăn thì đã có nhân viên bỏ đi."
"Thanh Hạm, chị đừng như vậy. Chị rất ưu tú, cũng rất cố gắng. Việc mảnh đất kia, cũng không phải do chị sai. Nói thật, em vốn không tin mảnh đất kia có vấn đề, hơn nữa nhiều chỗ như vậy, sao lại là những công nhân kia đào lên phát hiện xương người. Chị có nhớ không, hôm đó phát hiện xương người là ai, là ai hiệu triệu các công nhân đào xương người đó lên?"
Lam Khiên Mạch tỉnh táo phân tích, thật ra thì, sáng sớm cùng ngày khi phát sinh chuyện, thì nàng đã thấy kỳ quái trong đó. Mọi thứ quá trùng hợp, nhìn giống như đương nhiên, nhưng trong đó đầy sơ hở. Mỗi lần nghĩ tới Lam Khiên Mạch cảm thấy mọi chuyện có một người vô cùng giảo hoạt đứng sau đó chỉ đạo, hắn núp trong tối, xem các nàng đồng thời điều khiển mọi thứ.
Đúng vậy, chuyện lần này không phải do Chiến Mang Tuyền gây nên. Dù sao, mảnh đất này xảy rả chuyện lớn như vậy, người bị hại về tiền bạc lớn nhất chính là Chiến thị. Như vậy, bỏ qua Chiến Mang Tuyền, thì còn ai muốn mảnh đất này đầu tư thất bại? sợ là, có nhiều người lắm.
"Tiểu Mạch, sau chuyện này chị so với em còn biết rõ hơn. Cửa hàng tổng hợp như chiến trường, thời cổ đại, các phi tần trong hậu cung vì đoạt sủng ái của đế vương mà dùng mọi thứ, kể cả gϊếŧ người, tổn thương thân thể xương thịt. Rất nhiều người không hy vọng mảnh đất này có thể thu được lợi ích, dù sao khi chúng ta được lợi, thì lợi ích của bọn họ sẽ giảm bớt, nhưng chị lại không ngờ xảy ra chuyện không ứng phó kịp như vậy."
"Nếu cả Ngôn không ngờ được, chắc không có ai có thể tra được." lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng Chiến Mang Tuyền,hai người ngẩng đầu lên liền thấy cô ta mặc bộ âu phục xanh đen đang chầm chậm đi đến, Cho dù trang điểm rất dày nhưng vẫn không cách nào che dấu được lo âu cùng tiều tụy trong đó.
"Không biết Chiến tiểu thư đột nhiên đến, thất lễ." Ngôn Thanh Hạm đứng dậy mời Chiến Mang Tuyền ngồi xuống, cũng không hỏi Chiến Mang Tuyền vào bằng cách nào. Thực tế, cô đã báo cho vệ sĩ canh cửa cùng thư ký, nếu Chiến Mang Tuyền đến tìm mình, thì không cần báo lại, trực tiếp cho vào, đây cũng là cho đối phương quyền lớn nhất.
"Tôi đến cũng không có chuyện gì lớn, chỉ muốn xem gần đây Ngôn thế nào rồi. Dù sao, mảnh đất kia đối với chúng ta ảnh hưởng rất lớn." Chiến Mang Tuyền nói, mắt liếc Lam Khiên Mạch đứng sau lưng Ngôn Thanh Hạm, vốn không có gợn sóng gì hai đôi mắt bỗng nhiên thêm vài phần trêu đùa cùng mập mờ.
"Chiến tiểu thư, chuyện liên quan đến mảnh đất, tôi sẽ nhờ ông ngoại gây áp lực với bên cảnh sát, để bọn họ sớm tra ra kết quả. Còn ảnh hưởng từ tin tức, sợ là không thể kéo lại được. Hôm nay chỉ có thể chờ gió thổi đi thôi, còn việc tiến hành thi công, tôi sợ là…" Ngôn thị chống không lâu được.
Nửa câu sau, Ngôn Thanh Hạm không nói ra, nhưng cũng là Tư Mã Chiêu đi trong lòng người đều hiểu được. Ngôn thị mấy năm trước là Ngôn Luật lập nên, khi bắt đầu chỉ là một công ty địa ốc nhỏ. Nếu không phải có Mạc gia nâng đỡ, căn bản không thể được gia nhập vào hàng ngũ các công ty lớn.
Cổ phần trong Ngôn thị có Ngôn Luật và Mạc Vân nắm 30%, Mạc Lâm có 50%, còn Ngôn Thanh Hạm chỉ có 5%, còn lại chính là cổ phần rải rác của các cổ đông góp vốn. Vì chuyện mảnh đất nên khiến cổ phần Ngôn thị rớt đột ngột, việc làm ăn bị ngưng trệ không thể tiến lên được, ngay cả tiền vay cũng bị ngân hàng thu hết một nửa, cuối cùng chỉ còn lại những thứ không thể lấy được.
Các dấu hiệu cho thấy Ngôn thị đang đứng bên bờ vực nguy hiểm, là người mới như Ngôn Thanh Hạm căn bản không có cách giải quyết được. Thêm vào đó Ngôn Luật và Mạc Vân dần đem Ngôn thị phát triển ra nước ngoài, có lẽ khí xa bảo suất, bỏ lại thị trường Trung Quốc không chừng. Trong lòng Ngôn Thanh Hạm không hy vọng Ngôn thị mất trong tay mình. Mặc dù cô không thích công việc này, nhưng mà Ngôn Thanh Hạm cũng không cho phép chính mình bại thảm hại như vậy, chật vật như vậy.
"Ngôn đừng quá lo lắng, cho dù hiện trạng bây giờ không được khá nhưng ít nhất cô còn có Mạc gia làm núi dựa, bọn họ sẽ không để Ngôn thị bị sập như vậy." Chiến Mang Tuyền nói, vỗ vai Ngôn Thanh Hạm một cái, hai người như là bạn thân, không quan tâm Lam Khiên Mạch có bên cạnh hay không. Nhìn bộ dạng các nàng nói cười, Lam Khiên Mạch im lặng mở cửa phòng làm việc rời đi, đi đến khu vực hút thuốc một mình hút thuốc.
Đã lâu không hút khiến Lam Khiên Mạch thèm lại, nàng đem điếu thuốc để lên môi, hút một hơi, cảm giác an tĩnh đó khiến nàng tầm mắt nàng mở ra rất nhiều. Nàng cứ vậy ngồi ở đó, từng điếu từng điếu rút ra, hoàn toàn không để ý đến những nhân viên đi ngang qua ném đến ánh mắt khó hiểu hoặc kinh ngạc nhìn nàng.
Nghĩ tới, cũng đúng kể từ khi Ngôn Thanh Hạm sống chung với mình, Lam Khiên Mạch đã sớm ép mình bỏ đi thói quen từng có, hút thuốc, uống rượu, đi bar, còn có việc tự tổn thương bản thân. Nghĩ tới cuộc sống mình đã từng sống, nhìn lại những người mặc đồ công sở nhìn mình, Lam Khiên Mạch bất đắc dĩ cười, nụ cười này bị Chiến Mang Tuyền tìm đến nàng nhìn thấy rõ ràng.
"Bớt hút chút đi." thuốc lá trên tay bị cướp đi, Lam Khiên Mạch nhìn Chiến Mang Tuyền không chút kiêng kỵ lấy thuốc lá mình đang hút bỏ vào miệng, hơi nhíu mày, nhấc chân lên chuẩn bị rời đi. "Lam, tôi nói cô quá si tình rồi, hay là quá ngu ngốc đây?"
"Nếu cô hoài nghi lời tôi nói trước kia với cô, thì vừa rồi hẳn cô cũng nhìn thấy rõ. Trước mặt cô, Ngôn Thanh Hạm không coi tôi là địch, thậm chí còn vui vẻ chào đón. Cô cảm thấy, cô ta còn giúp cô lấy lại công đạo sao?" thấy Lam Khiên Mạch sắp đi, Chiến Mang Tuyền liền mở miệng nói, ý khích bác rất rõ ràng.
"Chiến Mang Tuyền, tôi biết rõ mình đang làm gì, cũng biết Thanh Hạm công tư phân minh. Không có chuyện gì tôi hy vọng cô đừng nên xuất hiện trước mặt tôi và chị ấy. Mỗi lần nhìn thấy cô, tôi đều chán ghét đến buồn nôn. Còn Thanh Hạm đối với cô thế nào, đó là chuyện của chị ấy, cho dù thế nào tôi vẫn yêu chị ấy."
Nói xong Lam Khiên Mạch đi tới phòng làm việc của Ngôn Thanh Hạm, nhìn bóng lưng nàng vội vàng như bỏ chạy, Chiến Mang tuyền lóe lên tia khinh thường, trong lòng mắng một câu ngu si, chuẩn bị rời khỏi Ngôn thị. Ngồi lên xe, cô ta liền kiểm tra bên ngoài một lần, phát hiện không có gì, liền lấy di động ra gọi cho Mạc Lôi.
"Mạc tiên sinh, chuyện đến đâu rồi?"
"Căn bản đã hoàn thành, có thể nói là vạn sự đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông. Chiến tiểu thư, chuyện liên quan đến miếng đất, cô điều tra thế nào rồi?"