"Ngôn tiểu thư, cám ơn ngài đã hợp tác, liên quan đến vụ án kia, chúng tôi nhất định sẽ dùng hết khả năng sớm giải quyết."
"Ừ, vậy nhờ cảnh sát Lâm rồi."
Từ cục cảnh sát đi ra, Ngôn Thanh Hạm đưa tay che đi ánh mặt trời chói mắt, đi trên đường. Hôm nay là lần thứ năm trong nửa tháng cô đến cục cảnh sát rồi. Từng nghĩ là cô và nơi này vĩnh viễn cũng không liên quan đến nhau, không ngờ giờ ngược lại thành khách quen.
Qua bãi đậu xe, Ngôn Thanh Hạm có lái xe đến, bất ngờ lại không muốn lên xe, chỉ muốn yên tĩnh đi một đoạn đường. Từ khi nghi thức động thổ bắt đầu cho đến giờ, tình huống của Ngôn thị cũng không có gì chuyển biến tốt lên được, ngược lại càng lúc càng kém. Giá cổ phiếu lần nữa lại rớt, ngay cả vốn vận chuyển công trình cũng vì ngân hàng không cho vay mà đình trệ không thi công được. Nhìn thấy mai là đại hội cổ đông, đột nhiên nảy sinh dự cảm bất thường trong ngực, khiến cô nhíu mày.
Bước đi từ từ trên đường, bất tri bất giác đã qua nửa tiếng. Đi giày cao gót dưới chân đã bắt đầu ê ẩm, Ngôn Thanh Hạm vẫn như cũ không bắt xe hay kêu người đến đón mình, mà tiếp tục đi đến Ngôn thị. Đã lâu rồi không yên tĩnh như bây giờ, từ khi trở về nước đến này, cô đều bận đủ mọi chuyện, ngay cả thời gian ngẩn người bị đoạt mất hầu như không còn.
Bận rộn bắt đầu là chuẩn bị cho hôn lễ, khi cô sắp trở thành vợ người khác, một người mắc bệnh không thể nói với ai lại đột nhiên thay đổi cuộc sống của cô. Gặp Lam Khiên Mạch, quen biết rồi thích nhau, yêu nhau. Cái này ngắn ngủi vài tháng không đến 1 năm, cô trải qua nhiều thay đổi, cuộc sống trước kia đều là thay đổi không còn gì.
Nghĩ kỹ lại, tựa hồ chỉ có đoạn thời gian đi du ngoạn cổ trấn với Lam Khiên Mạch là lúc an tĩnh nhất. Hiện tại nhớ lại thì trong lòng tràn đầy ngọt ngào. "Tiểu Mạch…" đứng bên lề đường dưới tàn cây, Ngôn Thanh Hạm sờ lớp vỏ sần sùi trên cây, nhẹ giọng nỉ non tên Lam Khiên Mạch. Lúc này, di động để trong túi xách đột nhiên vang lên, Ngôn Thanh Hạm lấy ra nhìn, chính là Lam Khiên Mạch điện đến.
"Thanh Hạm, chị vẫn còn ở cục cảnh sát sao?" nhận điện thoại, Lam Khiên Mạch tỏ ra nóng nảy dị thường.
"Chị đang trên đường về công ty, sao rồi?"
"Không biết có chuyện gì, các cổ đông của Ngôn thị đều đến công ty, nói là muốn tổ chức đại hội cổ đông trước thời hạn! em cũng không biết xảy ra chuyện gì, tóm lại, chị mau về đi."
"Ừ, chị biết rồi, em đừng vội, chị về ngay bây giờ." cúp di động, hai mắt Ngôn Thanh Hạm híp lại, vốn không có gợn sóng gì con ngươi lại ngưng thượng một tầng băng sương. Cô đưa tay gọi một chiếc xe, liền gọi cho Mạc Sâm đến Ngôn thị.
"Alo, Ngôn Ngôn?"
"Là con, đại cữu, các cổ đông của Ngôn thị muốn họp đại hội trước thời hạn, có vài việc hình như muốn bắt đầu trước thời hạn."
"Không ngờ, hắn thậm chí ngay cả một ngày cũng không kịp đợi, Ngôn Ngôn, con đừng hốt hoảng, bây giờ ta đến Ngôn thị liền, có ta ở đây, hắn không dám quá kiêu ngạo."
Cục cảnh sát Ngôn thị không xa, với lại Ngôn Thanh Hạm cũng đã đi được một đoạn đường, mới vài phút, cô đã đến Ngôn thị. Đưa tiền cho tài xế liền bước nhanh vào công ty, cho dù rất gấp nhưng Ngôn Thanh Hạm cũng không có coi thường ánh mắt nhân viên công ty nhìn mình. Ở trong đó có lo âu, cũng có người cười trên sự đau khổ của người khác. Chỉ là bất kể ai lộ ra ánh mắt thế nào, lúc này Ngôn Thanh Hạm cũng không còn thời truy cứu nữa.
"Tiểu Mạch, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" đến phòng làm việc của mình, Ngôn Thanh Hạm nhìn Lam Khiên Mạch ngồi trên sofa, vội vàng hỏi.
"Tình huống cụ thể em cũng không biết, chỉ nghe thư ký Trương nói, các cổ đông nói ngày mai có chuyện nên muốn họp đại hội cổ đông trước thời hạn."
"Ừ, chị biết rồi." nghe Lam Khiên Mạch giải thích, Ngôn Thanh Hạm phản ứng không quá kích động, cô bình tĩnh ngồi tại chỗ, nhìn 5% cổ phần trên tay của mình siết chặt nắm đấm."
"Thanh Hạm, đừng khẩn trương quá." có lẽ nhìn ra Ngôn Thanh Hạm đang ẩn nhẫn bình tĩnh, Lam Khiên Mạch đau lòng ôm lấy cô, khẽ hôn lên trán cô.
Nửa tháng qua Ngôn Thanh Hạm lo lắng cùng mệt nhọc nàng đều nhìn thấy được, trước khi chuyện phát sinh vài ngày, mỗi ngày Ngôn Thanh Hạm chỉ có thể nhắm mắt nghỉ ngơi trên bàn một chút, mỗi khi có vấn đề xảy ra, lập tức khôi phục lại trạng thái làm việc. Mặc dù hai ngày này có chút tốt lên, nhưng mỗi ngày đều dậy sớm đến cục cảnh sát tìm hiểu manh mối mới vụ án trên mảnh đất xây dựng. Nhìn đáy mắt Ngôn Thanh Hạm đã có vành đen nặng, Lam Khiên Mạch thực muốn để cô nghỉ ngơi khỏe một chút, không cần mệt mỏi như vậy nữa.
"Tiểu Mạch, nếu như chị mất hết thảy, em tính thế nào?" lúc này, người trong ngực đột nhiên mở miệng, âm thanh có vẻ bực bội, còn mang chút khàn khàn. Nghe thấy câu này, Lam Khiên Mạch cười một tiếng, tiếp đó khom người, quỳ xuống bên người Ngôn Thanh Hạm, dùng hai tay nâng mặt cô lên.
"Thanh Hạm đang nói sảng gì vậy? có phải gần đây chị mệt quá rồi ngốc luôn không vậy?"
"Tiểu Mạch… chị chỉ là thấy sợ mà thôi." nghe được lời Lam Khiên Mạch, trong mắt Ngôn Thanh Hạm lóe lên chút bất an. Cô không hề che giấu, ngược lại để phần bất an kia mở rộng, bị Lam Khiên Mạch nhìn thấy rõ.
"Không ngờ trên đời này cũng sẽ có chuyện khiến Thanh Hạm sợ, nói cho em biết, chị đang sợ cái gì?" nụ cười trên mặt Lam Khiên Mạch dần dần ẩn đi, vẻ mặt nàng nghiêm túc nhìn Ngôn Thanh Hạm suy nghĩ hồi lâu mới chậm rãi mở miệng. "Tiểu Mạch, chị biết bây giờ nói những điều này sẽ khiến em không vui, nhưng mà trong lòng chị vẫn, muốn vẫn thấy sợ."
"Từ nhỏ đến lớn, chị luôn không phụ kỳ vọng của trưởng bối, cố gắng đem mọi chuyện làm tốt nhất. Nói thật, chị chưa bao giờ phạm sai lầm lớn nào, đến cả cái sai nhỏ cũng rất ít. Ngôn thị là tâm huyết của ba chị, mặc dù hắn đã sớm đem trọng tâm công việc chuyển ra nước ngoài, nhưng chỗ này vẫn còn rất nhiều ký ức phấn đấu của hắn."
"Chị không ngờ chuyện mảnh đất xây dựng này lại khiến Ngôn thị bị hủy diệt đả kích, nói không sợ là giả. Chị không sợ thất bại, nhưng chị sợ gặp ánh mắt thất vọng của ông ngoại và cha mẹ nhìn chị. Chị không sợ mất hết, chỉ là sợ mình sau này không còn cách nào như hiện tại có thể nuôi em, dành mọi mong muốn cho em hết thảy."
Ngôn Thanh Hạm nói xong, cả phòng cũng rơi vào một mảnh yên lặng. Nếu không phải còn nghe thấy hô hấp của nhau, các nàng cũng nghĩ là trong phòng làm việc không có bóng người nào. Qua hồi lâu Lam Khiên Mạch từ dưới đất đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Ngôn Thanh Hạm. Đôi con ngươi màu đỏ mang theo chăm chú chưa từng có, nàng cứ như vậy không chớp mắt nhìn mình, rõ ràng là cái nhìn chăm chú không thể quen thuộc hơn được nữa, lại khiến Ngôn Thanh Hạm cảm thấy khủng hoảng.
"Trong lòng Thanh Hạm, em là một người tham hư vinh, chỉ theo đuổi vật chất thôi sao?" chốc lát sau, Lam Khiên Mạch mở miệng. Lần này, âm thanh nàng không còn ôn nhu nữa, mà mang tia lãnh ý cùng cảm giác bị áp bách."Tiểu Mạch, chị…" bị ánh mắt Lam Khiên Mạch nhìn chằm chằm như vậy, Ngôn Thanh Hạm chỉ cảm thấy vô cũng không được tự nhiên. Thời khắc này Lam Khiên Mạch giống như thiên thần giữ đại quyền sát sinh, mình là nô bộc của đối phương. Nàng đến gần thêm nhiều vài phần, ép đến mình không thể thở dốc. Chỉ có thể cúi đầu, đáp lời xưng thần.
"Này, Thanh Hạm, chị biết không? tâm tình hiện tại của chị, em cũng từng có qua, hơn nữa, so với chị còn nghiêm trọng hơn rất nhiều. Từ lần đầu gặp mặt, chị chính là nữ nhân hoàn mỹ nhất trong lòng em. Chị có vẻ bề ngoài xinh đẹp, không ai có thể so về gia thế, khí chất tôn quý ưu nhã. Những thứ này, đều là sức hấp dẫn trí mạng của chị, nhưng em lại không bị những thứ này hấp dẫn."
"Chị hoàn mỹ, nhưng cũng sẽ có thiếu sót của người bình thường. Chị có người hâm mộ gia thế, nhưng em lại thấy chị chỉ có cô độc, thậm chí đến cả sinh nhật, cũng không có cha mẹ bên cạnh chị. Chị ở trên cao không thể leo đến, đứng im lặng trên đỉnh kim tự tháp, không thể tùy tiện đến gần. Nhưng em cảm nhận được, chị bất quá chỉ là một người bình thường, một nữ nhân cần người yêu mến."
"Lòng em yêu chị kiên cường, cũng tán thưởng chị dũng cảm. Chị không hề báo trước mà xuất hiện, tiếp nhận em đến gần, để em khiêu khích, em yêu. Nếu như không phải là chị, có lẽ em vẫn còn chìm trong đau khổ với Chiến Mang Tuyền, đến giờ cũng không cách nào thoát ra được."
"Rất nhiều người chỉ thấy mặt ngoài tốt của chị, nhưng không thấy được yếu ớt bên trong của chị. Em muốn có chị, nhưng em càng muốn ôm chị. Cho dù chị không có gì, chị hay là Thanh Hạm của em, hay là nữ nhân khả ái không biết làm nũng. Mỗi đêm em đều sẽ ôm chị cùng nhau đi vào giấc ngủ, buổi sáng lại thức giấc làm điểm tâm cho chị. Đây hết thảy cũng bởi vì em yêu chị, không phải vì chị là con gái Ngôn Luật, tổng giám đốc Ngôn thị, cháu gái Mạc Lâm, chị hiểu không?"
"Tiểu Mạch, chị…"
"Ngôn tổng, các cổ đông đã đến đủ, bọn họ nói tôi mời cô qua." nghe Lam Khiên Mạch tỏ tình thâm tình như vậy, Ngôn Thanh Hạm muốn nói với nàng, nhưng lúc này tiếng gõ cửa của thư ký vang lên, cắt đứt câu chuyện nàng nói với nhau. Ngôn Thanh Hạm đáp một tiếng, lần nữa đem sự chú ý quay về trên người Lam Khiên Mạch.