Hạ Tĩnh Tương đã thu hồi vẻ mừng rỡ trên mặt, chỉ bình thản mỉm cười nhìn Hứa Thâm, nói: "Anh trở về là tốt rồi. Hiện giờ tôi cũng trở thành quân vương, về sau có thể chia sẻ với anh càng nhiều chuyện hơn. Lần này, tôi giết được 6 con khư!"
Hứa Thâm kinh ngạc nói: "Sáu con? Năng lực của cô đã được tăng cường rồi sao?"
Hạ Tĩnh Tương khẽ gật đầu, hiện giờ sau khi cô ấy lột xác trở thành quân vương, năng lực đã thay đổi, không còn đơn giản là gia đình bỏ phiếu nữa, mà được trang bị thêm một phần lực lượng mới. Cô ấy gọi nó là chủ của một nhà.
Ở trong lĩnh vực năng lực, Hạ Tĩnh Tương chính là chủ của một nhà, cô ấy có thể làm suy yếu sự tồn tại của thành viên khác trong gia đình xuống mức thấp nhất.
Bởi vậy ngay cả khi gặp được những tồn tại nắm giữ năng lực có thể lẩn tránh năng lực và quá trình bỏ phiếu của mình, cô ấy vẫn có thể giết chết đối phương như bình thường.
Hiểu nôm na là ở trong lĩnh vực đó, lực lượng của cô ấy luôn luôn mạnh hơn đối phương, bởi vì cô ấy chính là 'Chủ của một nhà'.
Lấy ví dụ như khi đối mặt với năng lực hình tròn từng gặp phải lúc trước, cô ấy hoàn toàn không thể lựa chọn đối phương, nhưng tới hiện giờ, cô ấy lại có thể trực tiếp làm suy yếu năng lực của đối phương, từ đó dễ dàng chỉ ra và xác nhận.
"Không gian tăng lên còn rất lớn, đừng vội kiêu ngạo." Nguyên Chủ nhàn nhạt nói, sau đó quay sang Hứa Thâm, mở lời: "Tôi giải quyết được 23 con, cậu thì sao?"
"Quên tính toán, nhưng đã quét sạch rồi." Hứa Thâm nói.
Nạp Sắt Phân Ny nói: "Có 28 con, tôi vẫn nhớ kỹ."
Nguyên Chủ khẽ nhướng mày, trong lòng có chút khó chịu, coi như trong lần đọ sức này, gã đã thấp hơn đối phương một bậc.
"Bộ bao tay thần binh kia của cậu… quá mức chơi xấu rồi." Nguyên Chủ tức giận nói.
Hứa Thâm cười cười, cũng không tranh cãi với đối phương, chỉ quay sang nói với đám người Trần Hàn: "Gần đây đại khư xuất hiện quá mức thường xuyên, mọi người đã vất vả rồi. Lần này tôi rời đi, có tìm được một nơi gọi là vùng đất cấm kỵ tại biển khư, bên trong có Thần binh. Chờ một lát nữa, để tôi lựa chọn một chút, nếu ai trong số mấy người có thể đạt được thần binh tán thành, lực lượng cũng sẽ tăng cường trên diện rộng."
"Cậu lại cam lòng đưa thần binh cho bọn họ?" Nguyên Chủ kinh ngạc nhìn Hứa Thâm.
Đó chính là thần binh, là thứ mà vô số người đều thiết tha ước mơ, Hứa Thâm lại dễ dàng đưa ra cho người khác như vậy?
Chẳng lẽ hắn không sợ những người này sẽ phản bội mình?
Chẳng lẽ hắn không sợ bản thân đưa tặng bọn họ hoa hồng, tới cuối cùng chính đóa hoa hồng ấy lại hóa thành lợi kiếm đâm thủng lồng ngực của chính mình?
"Làm quân vương phải có tấm lòng bao dung, rộng lượng." Hứa Thâm nói với Nguyên Chủ: "Nếu cái gì cũng e ngại, chẳng phải bản thân đã không xứng với chữ vương kia rồi? Lại nói đám quân chủ trong hội nghị thống trị mấy người nắm giữ nhiều bí ẩn như vậy, nhưng đều cất giấu hết đi. Chính hành động đó đã gián tiếp mở đường cho khư thú tàn sát bừa bãi khắp nội thành và thành Để, cũng làm chi phí phải bỏ ra cho chuyện trảm khư tăng lên quá nhiều, mới dẫn đến quá trình sinh sản và phát triển của nhân loại gặp phải trở ngại nghiêm trọng."
Hiện giờ Hứa Thâm đã trở thành chủ nhân của một thành, góc độ nhìn nhận vấn đề đã được mở rộng ra rất nhiều, cũng có được cái nhìn bao quát toàn cục, bởi vậy, chỉ thông qua một vài câu nói, hắn đã triệt để vạch trần được nguyên nhân dẫn đến hoàn cảnh sinh tồn gian khổ của nhân loại: "Chính vì mấy người mà lộ tuyến tu luyện và tấn chức của trảm khư giả đều trở thành tư liệu bí mật. Bản thân mấy người đứng ở địa vị cao, lại dứt khoát ra tay chặt đứt con đường đi thông đến chí cao của người phía sau, thật đáng xấu hổ."
Nguyên Chủ sửng sốt, nhưng không có hổ thẹn, ngược lại gã còn cười lạnh nói: "Nói thì dễ dàng, nhưng ai mà không muốn một mình ăn bánh ngọt? Hơn nữa, khi có nhiều người đứng ở chỗ cao, sẽ trở thành chen chúc, đấu tranh. Ai chẳng muốn bản thân nhẹ nhàng ung dung một chút? Về phần trợ giúp người khác? Dựa vào cái gì mà phải làm như vậy? Đám súc vật ngu đần ở tầng dưới chót chết đi thì có liên quan gì tới chúng tôi? Vận mệnh của bản thân do chính mình điều khiển. Tôi đồng cảm với bọn họ, bọn họ sẽ đồng cảm cho tôi sao? Sẽ không, trong lòng bọn họ chỉ có duy nhất hai loại cảm xúc là kính sợ và thù hằn mà thôi."
"Cậu không thể hiểu được nỗi cực khổ của chúng tôi, lại yêu cầu chúng tôi phải có lòng thương hại bọn họ? Tôi chỉ có thể nói là dối trá, là đạo đức giả mà thôi."
Hứa Thâm khẽ lắc đầu, không tiếp tục tranh cãi với đối phương nữa, chỉ quay sang nói với đám người Hạ Tĩnh Tương: "Khảo nghiệm thần binh này đều không giống nhau, nhưng đều có độ khó khăn thật lớn, thậm chí còn có thể chết ở bên trong. Cho nên mấy người cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, đừng có tùy tiện đi thử nghiệm. Tuy hiệu quả của thần binh rất mạnh, nhưng nó lại đi liền với mạo hiểm vô cùng."
Mấy người kia còn đang cố gắng tiêu hóa những lời Hứa Thâm vừa nói, lượng tin tức bên trong đó quá lớn.
Tuy bọn họ đều là quân vương, nhưng lượng tin tức nắm được trong tay lại chẳng hơn hình thái thứ hai là mấy.
Các thế lực đều phong tỏa tin tức ở cấp độ quân vương, khiến cho những thế lực có quân vương ít đi, lại thêm tin tức bị ngăn cách, bọn họ càng khó thu hoạch được nội dung hữu dụng.
"Trong biển khư có thần binh, chẳng lẽ ở nơi đó cũng có Thần?" Trần Hàn không nhịn được hỏi.
Hứa Thâm đưa mắt nhìn gã, khẽ gật đầu: "Tôi cũng giống mọi người, vốn tưởng rằng quân vương chính là sinh mệnh chung cực. Nhưng trên thực tế, quân vương chỉ là cấp tiến hóa chung cực trong phạm trù 'Người', lại hướng lên trên chính là Thần."
"Thần..." Đám người Trần Hàn đưa ánh mắt với vô vàn rung động nhìn Hứa Thâm.
Ở bên trong giáo điển của các loại tôn giáo, Thần đều là tồn tại không gì không làm được, cao không thể với, vĩ đại tới chí cao vô thượng.
Mà hiện tại, bọn họ đã đứng ở ngưỡng cửa trở thành 'Thần' rồi sao?
Chỉ cần tiến lên một bước, đi về phía trước, đã trở thành Thần rồi?
Chờ cho đến khi tất cả mọi người phản ứng lại, cả đám đều không nhịn được cảm xúc mênh mông, nội tâm kích động, đồng thời cũng cực kỳ cảm kích Hứa Thâm, vì hắn có thể chia sẻ tin tức quý giá như thế cho bọn họ.