Trên thực tế, có một nhóm khư cấp A cực kỳ hung hiểm, và khi đối mắt với chúng, kể cả Hứa Thâm ở thời điểm hiện tại cũng không dám sơ suất, bởi vì một khi sơ suất, rất dễ lật thuyền trong cống ngầm.
Dưới ảnh hưởng của tuyệt đối áp chế, chỉ cần năng lực trong tay con khư nọ không vượt quá sức tưởng tượng của hắn, thì chẳng cần biết là thứ năng lực quỷ dị hay hoa hòe hoa sói tới cỡ nào, đều không có hiệu quả.
Trần Hàn xem xong toàn bộ quát trình Hứa Thâm ra tay, lại lập tức rơi vào ngây dại.
Quả nhiên vẫn thô bạo như lúc trước, đây là phương thức chém giết khư cấp A của Hứa Thâm?
Gã có cảm giác phương thức này của Hứa Thâm giống hệt đang săn giết một con khư bình thường, đều dùng bạo lực trấn áp, khiến cho đối phương không đủ sức giao phong.
Bỗng nhiên trong lòng Trần Hàn có một loại cảm giác hiểu ra.
Đơn giản thế này thôi, chờ tới khi năng lực của bản thân mạnh mẽ đến trình độ nhất định, cũng không cần để ý tới tình báo về năng lực của địch nhân nữa, chỉ cần lấy lực lượng tuyệt đối áp chế rồi xử quyết là xong.
Tựa như bản thân gã khi hóa thân trạng thái Tu La vậy, mặc cho năng lực của địch nhân là như thế nào, gã cũng không cần để ý, chỉ cần, cấp tốc chém giết đối phương trong khoảng thời gian duy trì trạng thái là được.
Nhưng đương nhiên, vị trí với trạng thái của Hứa Thâm lúc này còn đáng sợ hơn trạng thái Tu La của gã.
Hứa Thâm giải quyết xong con khư này, lập tức đưa mắt quét quanh bốn phía, và tìm được một lão nhân gầy yếu, là người sống sót duy nhất ở địa ngục này.
Lão nhân nọ đã đói tới da bọc xương, trong miệng không ngừng mấp máy hai chữ ‘Con gái’.
Hứa Thâm có chút nghi hoặc, chẳng lẽ người mà đối phương nói chính là con khư mập mạp này?
Nhưng tựa như ý thức của lão nhân nọ đã trở nên mơ hồ, rõ ràng được Hứa Thâm giải cứu vậy mà lão không có lấy một chút phản ứng nào cả.
Hứa Thâm thầm than một tiếng, đồng thời trong lòng cũng không khỏi có chút bội phục chính mình, không phải ai chung sống cùng khư thú cũng có thể duy trì trạng thái nhận thức bình thường như hắn.
Hứa Thâm cũng không lưu lại, cứ để lão nhân nọ ở lại chỗ này, sẽ có người đến xử lý, dù sao hiện giờ con khư đã bị giải quyết, nơi này cũng trở thành khu vực an toàn rồi.
Hắn lại nhanh chóng đi đến vị trí tiếp theo.
Trần Hàn phục hồi lại tinh thần, cũng lập tức đuổi theo phía sau hắn.
Trong nháy mắt, sắc trời đã ngả về chiều.
Cho tới khi một con khư mọc ra đôi cánh trắng nõn sau lưng, và có tới ba cái đầu bị Hứa Thâm giết chết, quá trình dọn sạch của hắn đã tuyên bố hoàn thành.
Hứa Thâm dẫn theo Trần Hàn quay về Quang Minh điện.
Đến thời điểm này, ánh mắt Trần Hàn nhìn về phía Hứa Thâm đã quay trở về trạng thái tràn ngập kính sợ y hệt lúc trước, thậm chí còn kính sợ hơn cả lúc trước.
Hiện giờ gã đã trở thành quân vương, coi như không còn con đường để tiến về phía trước nữa, nhưng ở trong lĩnh vực của quân vương, chênh lệch giữa gã và Hứa Thâm lại quá lớn.
Hứa Thâm không nhìn thấy Nguyên Chủ ở trong Quang Minh điện, không khỏi nhướng mày, lập tức phân phó Nạp Sắt Phân Ny liên lạc với đối phương.
"Nhưng làm như vậy có ảnh hưởng đến chuyện hắn chiến đấu hay không?" Nạp Sắt Phân Ny có chút lo lắng hỏi lại.
Suy cho cùng, khi một người ra bên ngoài chấp hành nhiệm vụ trảm khư, ai cũng kiêng kị chuyện bị cuộc gọi tới quấy rầy. Lỡ như bọn họ đang giao chiến đến thời khắc mấu chốt, hoặc đang ẩn núp, chẳng phải một cuộc gọi đến cũng tương đương với tiếng đập búa trực tiếp phán tử hình hay sao?
"Không ngại." Hứa Thâm nói.
Nạp Sắt Phân Ny nửa tin nửa ngờ, nhưng cô cũng không dám vi phạm mệnh lệnh của Hứa Thâm, cuộc gọi được kết nối nhưng phải tới mười mấy hồi chuông mới thấy đầu bên kia trả lời.
"Alo." Giọng nói của Nguyên Chủ thoáng hiện một chút không kiên nhẫn.
Nạp Sắt Phân Ny vội vàng nói: "Có phải tôi đã làm ảnh hưởng đến quá trình trảm khư của ngài hay không? Thật có lỗi, là thành chủ tìm ngài."
"Còn chưa xử lý xong sao?" Hứa Thâm mở miệng nói.
"Cậu đã kết thúc rồi?" Nguyên Chủ có chút kinh ngạc, tốc độ của Hứa Thâm này còn nhanh hơn gã?
"Đã trở về uống hai chén trà rồi." Hứa Thâm tức giận nói: "Anh có cần tôi chạy qua hỗ trợ hay không?"
"... Được rồi, tôi sẽ đẩy nhanh tiến độ. Con khư kia vừa đến đây, tôi giải quyết nó trước lại nói sau." Nguyên Chủ vội vàng ngừng liên lạc.
Nạp Sắt Phân Ny lo lắng nói: "Hắn có gặp phải nguy hiểm hay không?"
"Bản thân hắn cũng rất nguy hiểm." Hứa Thâm nói.
Nạp Sắt Phân Ny kinh ngạc.
Hứa Thâm không giải thích, Nguyên Chủ không có khả năng sẽ lật thuyền trong cống ngầm, nhưng nếu đối phương thật sự lật thuyền hắn cũng chỉ có thể đi qua cứu giúp.
"Vị quân vương này là?" Trần Hàn cẩn thận hỏi.
Người nọ đang chiến đấu cùng khư, vẫn có thể rút ra một chút thời gian tiếp điện thoại, khiến gã có cảm giác đối phương cũng là một kẻ dũng mãnh.
"Từng là quân chủ." Hứa Thâm cười nói.
Trần Hàn sửng sốt, lập tức mở to hai mắt nhìn qua.
Một vị quân chủ cũng bán mạng cho Hứa Thâm?
Sắc trời hoàn toàn tối sầm xuống, mặt trời lặn về phía Tây, bên ngoài Quang Minh điện đã sáng đèn, chung quanh đều có đèn đuốc sáng trưng.
Tới khi Hứa Thâm phân phó Nạp Sắt Phân Ny qua dặn dò phòng bếp chuẩn bị tiệc tối, Nguyên Chủ cũng quay trở về, trở về cùng gã còn có hai bóng người khác, là Hạ Tĩnh Tương và Tiết Hải Ninh.
Hai cô gái đi theo phía sau Nguyên Chủ, khi ánh mắt xẹt qua bóng lưng đối phương, ẩn sâu bên trong đôi mắt chợt thoảng qua vài phần kiêng kị.
Chờ đến khi nhìn thấy Hứa Thâm, trên mặt hai cô gái lộ ra một tia mừng rỡ, lập tức đi lên nghênh đón.
"Cậu lại không chết? Cậu có biết đám người bên ngoài đều truyền tin nói rằng cậu đã chết rồi hay không? Thậm chí tôi còn cho rằng bản thân phải đứng lên nhậm chức thành chủ nữa đó." Tiết Hải Ninh vui vẻ nói.
Hứa Thâm cười cười: "Cô làm thành chủ cũng rất tốt."
"Bớt nói như vậy đi, tôi không muốn làm người đứng đầu đâu. Tôi chỉ muốn yên yên lặng lặng mở mấy màn diễn tấu của mình thôi, nếu không phải đám khư chết tiệt này..." Tiết Hải Ninh vừa nhắc tới khư, trong mắt không khỏi lộ ra vài phần tức giận.