Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 1009 - Chương 1009: Có Khi Thấy Được… Chưa Chắc Đã Là Phúc!!!

Chương 1009: Có Khi Thấy Được… Chưa Chắc Đã Là Phúc!!!
Chương 1009: Có Khi Thấy Được… Chưa Chắc Đã Là Phúc!!!

Hai thiếu nữ nọ đều không phải vụ dân, nhưng lúc này ánh mắt bọn họ đều có chút dại ra, có vẻ như đã trở nên đần độn.

Hứa Thâm vẫy vẫy tay, thấy hai thiếu nữ kia không hề có một chút phản ứng nào, thậm chí ngay cả khi bản thân được cứu vớt, bọn họ cũng không hề cảm nhận được, hắn không khỏi lắc đầu.

Có khi thấy được… chưa chắc đã là phúc.

Ngược lại, nhìn thấy càng nhiều, trong lòng càng thống khổ.

Trừ phi bọn họ cũng có thể như hắn, nhìn thấy Mai Phù đáng yêu.

Nghĩ đến đây, đôi mắt Hứa Thâm lại không tự kìm chủ được, để nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Mai Phù bên cạnh một cái.

Còn Mai Phù đang nghiêng đầu, vẻ mặt đầy nghi hoặc, cũng không biết vì sao Hứa Thâm lại bật cười.

"Anh tới đây làm gì?" Sau đó, Hứa Thâm quay đầu nhìn về phía Trần Hàn.

Trần Hàn thở dài một hơi, cuối cùng gã cũng đuổi kịp rồi, nhưng đáng tiếc là đã tới chậm, không thấy được tình cảnh Hứa Thâm chém giết khư thú.

Hơn nữa, nếu không phải nơi này có hai người vô tội sống sót, phỏng chừng lần này, gã cũng sẽ bị Hứa Thâm ném lại đằng sau.

Lại nói, con khư ở nơi này chính là khư cấp A, nhưng rơi vào trong tay Hứa Thâm, ngay cả cơ hội giữ chân hắn lại, để hắn hơi chút tạm dừng, nó cũng không làm được, thậm chí nó còn không khiến Hứa Thâm phí thời gian nhiều bằng chuyện giải cứu người vô tội sống sót.

"Ngài đã không phải là quân vương nữa?" Trần Hàn không nhịn được hỏi.

Phải biết rằng, gã đã trở thành quân vương được hơn nửa năm rồi, nhưng ở thành Quang Minh, chỉ có thể thu được tình báo rất hữu hạn về hình thái quân vương này.

Trên thực tế, gã từng đi vào nội thành, nhưng những thế lực có quân vương tọa trấn ở nơi kia đều bày ra hai loại thái độ nhất quán, hoặc là thẳng thừng xem thường gã, hoặc là mời gã gia nhập, sau khi gia nhập, bọn họ mới đồng ý chia sẻ tình báo.

Hơn nữa, loại quân vương đến từ thành Để như gã, nếu chủ động tìm đến xum xoe, tỏ vẻ ân cần, cũng sẽ bị đối phương cảnh giác, bởi vậy dù đã lên tới quân vương nhưng tin tức mà gã nắm giữ được cũng không nhiều hơn lúc còn ở hình thái thứ hai được bao nhiêu.

"Hả?" Hứa Thâm nghi hoặc nhìn Trần Hàn.

Trần Hàn chỉ đống thi thể khư thú vỡ vụn bên cạnh: "Đây là khư cấp A? Và một vị quân vương muốn giết khư cấp A ít nhất cũng phải đánh qua vài chiêu?"

"Đánh qua vài chiêu?" Hứa Thâm nói: "Nó không tiếp được."

Khóe miệng Trần Hàn co rúm lại, gã lập tức nói: "Tôi nghe nói có một hội nghị thống trị, có vẻ như bên trong nơi này có quân chủ tọa trấn. Chẳng lẽ hiện tại, ngài đã trở thành quân chủ rồi?"

"Anh biết khá là nhiều đó." Hứa Thâm cười khẽ, nói: "Không đâu, nhưng lần này trở về, tôi cũng tính toán đi qua bên đó dạo chơi, tranh thủ kiếm được một vị trí quân chủ, nhưng quân chủ lại không phải là cảnh giới nha, nó là địa vị."

"Nói như vậy, quân chủ cũng là quân vương?" Trần Hàn không khỏi mở miệng nói: "Nhưng nghe nói quân chủ đều vô cùng biến thái."

"Thực bình thường." Hứa Thâm khẽ cười nói: "Tuy hai bên cùng một cấp bậc, nhưng chung quy lại vẫn sẽ có chênh lệch, tựa như cùng là cấp bậc người thường, nhưng chênh lệch giữa giàu và nghèo còn lớn hơn chênh lệch giữa chúng ta."

Trần Hàn cười khổ.

Nói thật, gã không thể thừa nhận được loại cách nói này. Bởi vì nếu chênh lệch giữa quân chủ và quân vương nó lại là rõ ràng như chênh lệch giàu nghèo, chẳng phải đã quá mức khủng bố rồi sao?

"Được rồi." Hứa Thâm xua tay, sau khi đã bố trí xong cho hai thiếu nữ nọ, hắn không tiếp tục trì hoãn thêm nữa, đã nhanh chóng lao về phía con khư thú tiếp theo.

Trần Hàn phản ứng lại, vội vàng đuổi theo Hứa Thâm: "Tôi với ngài đi cùng nhau."

"Vậy anh cần phải đi nhanh lên." Hứa Thâm cũng không từ chối, chỉ lệnh cho con khư ngựa trắng duy trì tốc độ ban đầu.

Lúc này, dưới trạng thái cường hóa và gấp bội tăng phúc, tốc độ của con khư ngựa trắng có thể dễ dàng bỏ xa Trần Hàn.

Trần Hàn có chút khiếp sợ, lúc trước gã vẫn một mực quan sát con khư ngựa trắng của Hứa Thâm này, rõ ràng tốc độ chạy đi của nó không được nhanh như vậy…

Hiển nhiên nguyên nhân nằm trên người Hứa Thâm.

Bởi vậy, gã cũng chỉ có thể vận dụng trạng thái Tu La, mới miễn cưỡng đuổi theo được.

Rất nhanh, hai người đã đến sào huyệt khư thú tiếp theo.

Nơi này là khu vực đổ nát ở biên giới thành khu, chung quanh đã bị quây kín bởi dây phong tỏa.

Hứa Thâm trực tiếp xâm nhập vào trong, liền nhìn thấy một con khư có dạng khối cầu thịt toàn thân màu trắng như tuyết đang ngồi bên trong vài căn nhà cao tầng đổ nát.

Phía trên quả cầu thịt nọ có một gương mặt con gái xinh đẹp, nhìn qua rất giống một người không? lồ cực kỳ to lớn và mập mạp, nhưng bên trên phần bụng phình ra của nó lại có một vết sẹo, nhìn kỹ mới phát hiện thứ đó vốn không phải vết sẹo mà là một cái miệng kỳ quái đang khép chặt lại.

Con khư mập mạp cũng trông thấy Hứa Thâm, trong mắt nó lập tức lộ ra tia sáng tham lam và thèm khát.

"Mỹ vị, mỹ vị..."

Hứa Thâm không có nhiều lời vô nghĩa, đã trực tiếp nhảy lên từ trên lưng ngựa, phát động năng lực phản xạ của áo choàng màu đỏ tươi, chỉ trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện ngay trước mặt con khư mập mạp nọ.

Xuất quyền.

Quyền phong cuồng bạo thổi tới, làm cái bụng phình ra của con khư mập mạp kia lõm xuống. Cùng lúc đó, cái khe trên bụng hé mở, để lộ ra hàm răng nanh dữ tợn bên trong cái miệng quái dị, không? lồ, như muốn ngậm cả người Hứa Thâm vào.

Nhưng ngay sau đó, một tiếng nổ tung vang lên.

Thân thể Hứa Thâm xuyên thấu thân thể con khư mập mạp.

Còn thân thể con khư mập mạp kia đẫ bị kình lực xé rách, nó lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Hứa Thâm vừa xỏ xuyên qua thân thể này, đã nhanh chóng đánh ra quyền thứ hai dưới ảnh hưởng tuyệt đối áp chế của lấy nhỏ đổi lớn.

Thân thể con khư mập mạp ấy hoàn toàn bạo liệt.

Máu tươi tựa một tấm lưới to, giống như từ trong cơ thể Hứa Thâm vươn ra ngoài, rất nhanh đã thẩm thấu vào đống thịt nát trước mặt, triệt để bóp chết con khư kia.

Mỗi trận chiến, Hứa Thâm đều sẽ áp dụng phương thức tốc chiến tốc thắng, một là thời gian trong tay hắn không có nhiều, hai là tránh để bản thân gặp phải phiền toái và nguy hiểm.

Bình Luận (0)
Comment