Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 1013 - Chương 1013: Điều Khiển Vận Mệnh!!!

Chương 1013: Điều Khiển Vận Mệnh!!!
Chương 1013: Điều Khiển Vận Mệnh!!!

"Với lực lượng hiện tại của tôi, đi khiêu chiến quân chủ sẽ có có mấy phần thắng?" Trên đường di chuyển, Hứa Thâm hỏi Nguyên Chủ.

Nguyên Chủ tùy ý nói: "Vậy phải xem cậu định khiêu chiến ai. Bên trong mấy người lúc trước kia, cậu có thể miễn cưỡng thử khiêu chiến Ngục Chủ xem, nhưng những người khác thì khó khăn rồi, nhất là Mệnh Chủ. Người phụ nữ kia tuyệt đối là quái vật, thậm chí cậu còn không đánh trúng được cô ta cơ, ngay cả tôi nhìn thấy cô ta cũng phải đi vòng."

"Năng lực của Mệnh Chủ là gì?" Hứa Thâm tò mò hỏi.

"Điều khiển vận mệnh." Trong giọng nói của Nguyên Chủ mang theo vài phần ngưng trọng: "Cậu không thể tưởng tượng nổi đó là năng lực quỷ dị tới cỡ nào đâu. Một khi đắc tội với cô ta, kể cả chết cũng không biết mình chết như thế nào. Cũng may người phụ nữ kia không có hứng thú với giết chóc, cả ngày đều bày ra dáng vẻ lạnh nhạt, chẳng có hứng thú với bất cứ cái gì cả, nếu không theo tôi phỏng đoán, cô ta có thể dễ dàng xóa sổ tất cả quân vương, thậm chí là lặng yên không một tiếng động..."

Nói đến đây, âm điệu trong giọng nói của gã chợt biến thành tiếng thở dài.

"Vận mệnh..." Hứa Thâm thoáng giật mình, ánh mắt khẽ chớp động, nghe vào tai cũng cảm thấy rất khủng bố.

Không biết so sánh năng lực như vậy và Mạt Di La mặc áo choàng màu đỏ tươi, ai sẽ mạnh mẽ hơn?

"Đã lâu không gặp rồi, nội thành."

Cả hai đã tiến vào nội thành, trên mặt Nguyên Chủ lập tức lộ ra vẻ hoài niệm.

Gã bị vây ở bên trong thần điện đã hơn ba trăm năm, bởi vậy hết thảy những điều trước mắt đều làm gã cảm thấy xa lạ, chỉ có thể tìm được một chút dấu vết quen thuộc không quan trọng.

Hai người bọn họ cũng không dừng lại, đã trực tiếp đi vào chỗ sâu nhất trong nội thành, ở trong này là địa bàn của Ngu gia, một gia tộc cổ xưa nhất trong bảy đại gia tộc.

Từ trong miệng Nguyên Chủ, Hứa Thâm đã biết Ngu gia có quan hệ với một vị quân chủ trong hội nghị, mới bảo đảm được mấy trăm năm phồn vinh.

Mà vị quân chủ kia chính là Vạn Chủ, tương truyền này có một vạn loại năng lực, cùng xếp thứ ba ở hội nghị với Nguyên Chủ.

Nghe con số này đã cảm thấytương đối khoa trương rồi.

Tuy nhiên, Hứa Thâm cũng tin tưởng lời Nguyên Chủ từng nói trước đó, mỗi người chỉ có một loại năng lực, chỉ khác là loại năng lực nào đó kia có đủ thứ đặc tính cực kỳ bao quát mà thôi.

Và khả năng cao là vị Vạn Chủ này cũng không ngoại lệ.

Nhưng nếu đặc tính này tương đương với một vạn loại năng lực, hiển nhiên nó cũng cực kỳ khủng bố và khoa trương.

Càng khoa trương hơn, đó là loại năng lực kinh khủng như vậy, nhưng chỉ có thể xếp ở vị trí thứ ba, đứng ở phía sau Nguyên Chủ.

Dựa theo cách nói của Nguyên Chủ, đúng là năng lực của Vạn Chủ rất nhiều, nhưng dưới ảnh hưởng tuyệt đối trở về của 'Nguyên thủy', chỉ cần gã ra tay trước, lại phối hợp với khư binh của mình, gã hoàn toàn có thể áp chế đối phương, dù có nhiều năng lực khác cũng vô dụng.

Đi vào địa bàn của Ngu gia, Hứa Thâm lập tức cảm nhận được nơi này có chút khác biệt so với những thành khu của gia tộc khác, thoạt nhìn thành khu khác cũng thực phồn vinh, nhưng ở bên trong Ngu gia lại có một loại cảm giác phong cách cổ xưa thanh lịch.

Kiến trúc ở nơi này, cả những con người đang đi lại trên đường kia, đều lộ ra một loại thanh nhàn và thoải mái, tựa như bọn họ đang hưởng thụ cuộc sống vậy, so sánh với cảnh tượng phồn vinh lại bận rộn ở những thành khu khác, độ tương phản cực kỳ rõ ràng.

Hứa Thâm có chút cảm ngộ, phồn vinh sẽ bộc lộ rõ ràng cảm giác bận rộn và lao khổ, và loại gian khổ này cũng tương tự như hoàn cảnh sống bên trong thành Để.

Xuyên qua địa bàn của Ngu gia, hai người đi vào chỗ sâu nhất trong nội thành.

Nơi này cũng là vùng cấm của nội thành, là cửa vào thành Vân Trung.

Hội nghị nằm ngay bên trong thành Vân Trung.

Mà thành Vân Trung lại là một tòa thành được kiến tạo trong mây!

Tòa thành này tọa lạc tại trung tâm nội thành, phía trên một ngọn núi lớn cực kỳ nguy nga cao ngất.

Nói là núi lớn, kỳ thực nó còn kéo dài cả trăm dặm, giống như một cái đài cao đột ngột mọc lên từ dưới mặt đất vậy.

Trên đài cao này có xây công sự với sương mù vờn quanh.

Hứa Thâm và Nguyên Chủ đi về phía đài cao, được nửa đường, tại một chỗ trong rừng khư, bỗng nhiên có một bóng người bay vút tới.

"Dừng bước."

Nơi này là tầng thứ tư trong Khư giới, và hiển nhiên là bóng dáng vừa chắn trước mặt hai người bọn họ là quân vương.

Đối phương có dáng người cao ngất, nhưng tướng mạo lại rất bình thường, chỉ là một gương mặt vuông vức, đang lạnh lùng nhìn Hứa Thâm và Nguyên Chủ: "Hai người đã xin cấp phép tới bái phỏng hội nghị hay chưa?"

Nguyên Chủ đang hoài niệm quãng đường về nhà, bỗng nhiên trước mắt lại có quân vương nhảy ra phá vớ tâm trạng, gã lập tức bực bội hỏi: "Cậu có biết tôi là ai không?"

"Tôi chẳng cần biết anh là ai, chỉ cần biết cứ đến hội nghị là phải xin cấp phép. Thế rốt cuộc các anh có hay là không?" Quân vương mặt vuông nhíu mày hỏi.

Nguyên Chủ không khỏi nở nụ cười, nói: "Xem ra cậu là người mới tới, không biết tôi cũng bình thường. Hiện tại muốn bái phỏng hội nghị đều cần xin cấp phép hay sao? Là ai định ra quy củ củ này, Mệnh Chủ ư?"

"Nếu không xin cấp phép thì mau chóng rời đi thôi, đừng gây chuyện ở trong này, tự tìm phiền toái cho chính mình." Quân vương mặt vuông tỏ vẻ không vui nói.

Gã cảm thấy, phỏng chừng hai vị quân vương trước mắt này vừa tấn chức, tin tức bế tắc, trong đầu tự tin đến mức cho rằng, bất cứ nơi này mình cũng có thể đường hoàng xông vào được, mà không biết giữa những quân vương với nhau cũng có chênh lệch.

Thậm chí chênh lệch này còn lớn hơn chênh lệch giữa quân vương với hình thái thứ hai.

Hứa Thâm không nói chuyện, hắn chỉ liếc mắt nhìn Nguyên Chủ một cái. Gã đi tới địa bàn của chính mình còn bị người khác ngăn lại, hắn coi như bản thân đang bàng quan đứng xem chuyện vui.

Nguyên Chủ cảm nhận được ánh mắt Hứa Thâm liếc qua, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc, gã không nhịn được, hừ lạnh nói: "Cậu mới là người đừng có tự tìm phiền toái cho chính mình đó. Mau tránh ra, tôi không muốn ra tay với cậu."

"Ra tay với tôi?" Quân vương mặt vuông kia nghe nói như thế, càng thêm xác định được hai vị trước mắt là kẻ ngây ngô, đinh ra tay với gã cũng tương đương với khiêu khích hội nghị.

Làm như vậy không phải là tự mình chuốc lấy cực khổ hay sao?

Bình Luận (0)
Comment