Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 1018 - Chương 1018: Vạn Chủ!

Chương 1018: Vạn Chủ!
Chương 1018: Vạn Chủ!

"Vừa rồi tôi chỉ làm nóng người mà thôi, chờ đến thời điểm cậu chỉ định tôi muốn khiêu chiến, tôi sẽ cho cậu nhìn thấy." Ngục Chủ lạnh lùng nói: "Thần Chủ mà cậu nói tuyệt đối là một nhân vật có thủ đoạn lợi hại. Hắn chẳng những từng nhìn thấy Thần, còn được một vị Thần lựa chọn làm người phát ngôn cho mình. Nếu cậu muốn biết, cứ thử khiêu chiến hắn một chút xem sao?"

Nguyên Chủ sửng sốt, kinh ngạc nói: "Người phát ngôn của Thần?"

Ngục Chủ cười lạnh một tiếng, không nói chuyện, lại lấy ra một chiếc dụng cụ truyền tin màu đen, phát ra tin tức.

"Tôi đã thông báo bọn họ, chờ sau khi bọn họ đuổi tới nơi này, cậu lại xác nhận xem có phải bản thân thực sự muốn quay lại hay không, mấy trăm năm không gặp, hãy quý trọng mạng sống của mình hơn một chút, đừng tới chịu chết." Ngục Chủ lạnh lùng nói.

Nguyên Chủ nở nụ cười: "Anh còn có thể tiếp tục sống tạm thêm mấy trăm năm nữa, vị trí này không thích hợp với anh đâu."

"Tôi không nhường đâu." Ngục Chủ nói xong, trực tiếp xoay người trở lại bên trong điện thờ.

"Đi thôi." Nguyên Chủ khẽ cười một tiếng, sau đó quay lại vẫy vẫy Hứa Thâm, đi theo đằng sau Ngục Chủ.

Diện tích điện thờ bên trong cực kỳ rộng rãi, Ngục Chủ ngồi trên một chiếc ghế tựa cao màu đen, bên cạnh còn bốn chiếc ghế tựa cao khác, tất cả đều được làm từ Khư Thạch, cực kỳ lạnh lẽo.

Nguyên Chủ tùy ý ngồi lên một chiếc ghế, thản nhiên chờ đợi.

Ngục Chủ nhìn thấy cảnh này, đôi mắt khẽ chớp động nhưng không có nhiều lời.

Hứa Thâm thấy Nguyên Chủ đĩnh đạc, ung dung như thế, cũng theo gã ngồi xuống.

Trong điện vô cùng im lặng, Nguyên Chủ tùy ý cười hỏi: "Lâu như vậy vẫn không thấy ai. Ừm… Vạn Chủ cũng có thể xếp thứ hai, vậy Dục Chủ mà anh mới nói kia là ai? Có năng lực gì?"

"Muốn biết, cậu đi khiêu chiến người ta một chút là được." Ngục Chủ nhắm mắt lại, tận tình bày ra dáng vẻ thờ ơ, không muốn nhiều lời, dù sao nhìn tư thế của Nguyên Chủ hôm nay là quyết tâm phải quay trở lại, giành được một vị trí quyền lực trong hội nghị, mà đương nhiên, muốn làm được như thế, đối phương sẽ phải giao chiến với gã.

Có thể nói, một trận chiến này chính là sinh tử chiến.

Quân chủ khiêu chiến có cực kỳ ít người may mắn còn sống sót, theo tình huống bình thường, một bên thắng đều sẽ đuổi tận giết tuyệt.

Nguyên Chủ thấy gã quyết tâm ngậm miệng không nói chuyện, cũng không tiếp tục tìm tới gã nữa, mà quay đầu nói với Hứa Thâm: "Đợi lát nữa, tôi đến khiêu chiến vị Thần Chủ kia, cậu khiêu chiến hắn, thế nào? Cậu cũng chứng kiến năng lực của hắn rồi đó, chỉ đơn giản là hút hồn, thao túng quỷ hồn quân vương tác chiến mà thôi, Nếu hắn hút hồn dung nhập vào trong cơ thể, có thể tạm thời tăng cường lực lượng của bản thân trên diện rộng, nhưng cũng chỉ tương đương với tăng lên gấp mười mấy lần quân vương bình thường mà thôi, hẳn là cậu có thể chiến thắng?"

Hứa Thâm biết tình huống tuyệt đối không đơn giản như những gì Nguyên Chủ mới nói, đối phương vẫn còn giữ lại con bài chưa lật, vừa rồi không hề biểu lộ ra ngoài.

Nhưng đương nhiên, kể cả như vậy hắn cũng có tin tưởng.

"Không thành vấn đề."

Ngục Chủ nghe được câu trả lời của Hứa Thâm, đôi mắt vẫn một mực nhắm chặt lại, lập tức mở to ra, rồi hừ lạnh một tiếng, khóe miệng có chút mỉa mai.

Nói nhẹ nhàng như vậy? Thực sự cho rằng gã là quả hồng mềm?

"Quân chủ khiêu chiến, phải có ít nhất một vị quân chủ không khiêu chiến ở bên cạnh làm chứng, mới có thể bắt đầu được." Nguyên Chủ lại giảng giải cho Hứa Thâm nghe.

"Thì ra là thế."

"Bởi vì muốn tập hợp đủ cả năm vị quân chủ lại là chuyện vô cùng khó khăn, dù sao tất cả mọi người cũng có việc riêng của mình, nhất là những người đang thăm dò biển khư, căn bản không thể nhận được tin tức, cũng rất khó trở về." Nguyên Chủ nói.

"Nếu chờ mãi không có người trở về, chẳng lẽ chúng ta vẫn phải ngồi đợi hay sao?" Hứa Thâm hỏi.

Nguyên Chủ gật đầu: "Đúng vậy, đành phải chờ bọn họ từ biển khư trở về, đến lúc đó nhìn thấy tin tức sẽ đi tới đây thôi."

Hứa Thâm vừa nghe đối phương như vậy, trong lòng lập tức có cảm giác bản thân sẽ phải chờ đợi thật lâu đây.

"Đừng lo lắng, Vạn Chủ đã trả lời rồi, rất nhanh sẽ đi tới thôi." Ngục Chủ lạnh lùng nói.

Nguyên Chủ cười nói: "Hàng năm, Vạn Chủ đều ở bên trong nội thành, cho nên có chuyện gì, hắn đều có thể đúng lúc ra mặt xử lý. Vậy vị Thần Chủ mà anh mới nói kia đâu? Hắn có thể đi tới đây không?"

"Cũng đang trên đường tới." Ngục Chủ cất giọng lạnh lùng nói: "Gần đây Thần Chủ vẫn một mực ở lại bên trong nội thành, quản lý sản nghiệp của chính mình."

"Phải nói là lợi dụng quyền hạn của hội nghị, mưu lợi cá nhân cho mình mới đúng." Nguyên Chủ nhướng mày, lại liếc xéo Ngục Chủ một cái: "Chờ sau khi lấy được tư cách của anh xong, tôi nhất định phải san bằng mấy khu chăn nuôi dưới tay anh kia, loại hành vi trái đạo đức này, chớ nên làm theo!"

Sát khí chớp động trong đáy mắt Ngục Chủ, gã lạnh lùng rít lên: "Vậy cậu cứ thử xem sao."

Bọn họ không phải đợi bao lâu, ngoài điện đã có một luồng khí tức đang nhanh chóng tới gần.

Hứa Thâm nghiêng đầu nhìn lại, lập tức bắt gặp một vị trung niên có dáng người hùng hậu đang nhanh chóng đi tới, đối phương mày rậm mắt to, thoạt nhìn gương mặt rất uy nghiêm.

Chờ đến lúc Hứa Thâm nhìn rõ gương mặt đối phương, bỗng nhiên hắn lại sửng sốt, giống như vừa xuất hiện ảo giác, khiến hắn cứ có cảm giác dường như mình đã gặp đối phương ở đâu đó rồi.

Hắn cẩn thận hồi tưởng lại, mới nhanh chóng phát hiện, gương mặt Vạn Chủ này lại có vài phần tương tự Nam Ngưng.

"Đúng là người bạn cũ thật rồi." Vạn Chủ nhìn thấy Nguyên Chủ trong điện, lập tức nở nụ cười, tiến lên nói: "Mấy trăm năm rồi, hoan nghênh anh trở về."

Ngục Chủ nghe nói như thế, sắc mặt vô cùng lạnh lùng, hừ nhẹ nói: "Thật vất vả mới còn sống trở về, nhưng rất có khả năng hắn sắp chết rồi."

Vạn Chủ hơi sững sờ, nhưng rất nhanh đã hiểu được ẩn ý trong lời nói của Ngục Chủ, lại nở nụ cười, nói với Nguyên Chủ: "Anh muốn khiêu chiến Ngục Chủ sao? Mấy trăm năm trôi qua, năng lực của hắn ra sao anh cũng rõ ràng mà, đã tăng tiến hơn không ít rồi."

"Hắn thì giỏi rồi, nhưng ngược lại, anh mới là người làm tôi vô cùng kinh ngạc nha, mấy trăm năm trôi qua, anh cũng tinh tiến không ít chứ?" Nguyên Chủ có chút hứng thú nói.

Vạn Chủ cười cười: "Tôi lại không giống mấy người các anh thích đi biển khư, chỉ một mực ở trong nhà dạo chơi thôi, chủ yếu là có thâm niên ở nơi này, không ai dám khiêu chiến mà thôi, thực sự không còn gì khác cả."

Nguyên Chủ cười cười, lời này có quỷ mới tin.

Bình Luận (0)
Comment