"Để tôi tới kiểm nghiệm mấy trăm năm khổ tu của anh đi." Nguyên Chủ tiến lên một bước, lĩnh vực đẩy mạnh, bao phủ toàn bộ những bóng dáng quỷ mị nọ vào bên trong.
Rất nhanh, có quỷ mị đã bắt đầu dao động, tán loạn.
Là đối thủ cũ của nhau, Nguyên Chủ rất quen thuộc với cách thức ứng phó năng lực của đối phương. Hơn nữa, từ mấy trăm năm trước, hắn đã từng giao thủ với đám quỷ mị kia rồi, bởi vậy đối phương có năng lực gì, gã đều rõ ràng cả.
Loại hồn mà Ngục Chủ triệu hồi đến, có lực lượng và năng lực tương đương với khi còn sống, chỉ khác là không thể trang bị khư binh, nhưng cũng bởi như thế, quân vương đơn thuần căn bản không thể uy hiếp đến gã.
Suy cho cùng, khư binh có thể không mạnh, nhưng lại không thể không có.
Nhất là trong nhóm quân vương đỉnh cao, một kiện khư binh tương xứng với bản thân mang đến hiệu quả quá lớn.
Ngục Chủ lặng lẽ nhìn những con quỷ mị kia đều bị áp chế, nhưng gã cũng sớm dự đoán được tình huống này từ trước rồi, vẻ mặt gã cực kỳ lạnh lùng, u ám, sương mù phun ra toàn thân.
Ngay sau đó, cả tám linh hồn bên cạnh, bao gồm cả Hỏa Chủ bỗng nhiên chui thẳng vào trong thân thể gã.
Rất nhanh, sương mù đã quấn quanh, khiến cả người Ngục Chủ đều bốc lên một mảnh sương mù màu đen khủng bố, như một con ác quỷ đến từ địa ngục.
Ở bên trong mảnh sương mù ấy, có thể mơ hồ nghe được tiếng kêu rên thảm thiết, cùng với các loại âm thanh giãy giụa, thậm chí ngẫu nhiên còn xuất hiện gương mặt của những quỷ hồn quân vương lúc trước kia, có phẫn nộ, có dữ tợn, có bình tĩnh.
Tăng!
Bỗng nhiên Ngục Chủ rút ra một thanh đao màu đỏ tươi từ bên trong sương mù, bên trên đao phong có liệt diễm bốc cháy hừng hực, trực tiếp vung chém ra ngoài.
Không gian xuất hiện một chút vặn vẹo rất nhỏ, tựa như vừa bị chém đứt.
Hứa Thâm có vẻ ngoài ý muốn. Rõ ràng Ngục Chủ này đang chịu ảnh hưởng bởi năng lực của Nguyên Chủ áp chế, vậy mà đối phương vẫn có thể bộc phát ra lực lượng hung ác đến thế.
Hơn nữa, có vẻ như đối phương vừa lấy kiện đao phong này... từ điểm đặt neo ra ngoài.
Hắn chợt nghĩ đến những lời số một từng nói ra lúc trước, quả nhiên những quân chủ này đều có Linh Bí, chỉ là bình thường bọn họ đều lười đi vào không gian kia, cũng như hắn vậy, phần lớn thời gian hắn đều bận rộn và tu luyện, căn bản không rảnh để đi vào trong đó nói chuyện phiếm, trừ phi là muốn tìm hiểu loại tình báo gì đó.
Nguyên Chủ cũng ra tay, trường thương màu tím sẫm trực tiếp chọc tới, dứt khoát đánh bay đao phong trên tay Ngục Chủ. Tại một khắc khi tinh thần lực dị biến toàn lực phát huy, gã lập tức nhìn thấy một khe hở trên người Ngục Chủ, rồi đâm tới một thương.
Phanh!
Thân thể Ngục Chủ liên tiếp lui về phía sau mấy bước, sương mù toàn thân cấp tốc dao động giống như sôi trào. Đây là dấu hiệu tán loạn.
Có vẻ như một thương vừa rồi đã điểm trúng Mệnh Môn [1] của Ngục Chủ, khiến cho sắc mặt gã khẽ biến.
[1]: Mệnh Môn hay huyệt Mệnh Môn được xem như cội nguồn của chức năng sinh sản và tạng phủ trên cơ thể con người.
"Không tồi, lại có thể tiếp được." Nguyên Chủ cười khẽ.
Sắc mặt Ngục Chủ trở nên âm trầm, không còn ý định tiếp tục ra tay nữa.
Cũng tại một khắc này, xem như đôi bên luận bàn với nhau đã kết thúc, đến điểm là dừng.
Ngục Chủ biết bản thân tiểu thâu bán chiêu [2], đúng là hơn ba trăm năm, gã đã mạnh mẽ hơn nhiều, nhưng có vẻ như trên người Nguyên Chủ cũng phát sinh một chút biến hóa.
[1]: số lượng chiêu thức ít, trình độ không cao.
Kẻ này tìm được khư binh mới, hay là tự bản thân có chút tăng lên?
Ngục Chủ nghĩ đến một nguyên nhân nào đó, chợt nheo mắt nói: "Tinh thần lực của cậu cũng dị biến rồi?"
"Không sai, anh đã nhìn ra." Nguyên Chủ thu hồi trường thương màu tím sẫm, tùy ý nói.
Ngục Chủ cũng thu năng lực lại, sương mù bao phủ cả người chợt co rút lại vảo trong thân thể, chung quanh lại khôi phục vẻ bình tĩnh như thường.
"Xem ra biển khư đúng là một nơi rất tốt, mấy người các cậu lại tiến thêm một bước trên con đường trở thành Thần..." Ánh mắt Ngục Chủ khẽ chớp động, lúc này gã cũng đang cân nhắc, có phải mình cũng nên bước vào biển khư vài lần hay không, nhất là vùng đất cấm kỵ kia, ở nơi ấy có thể kích thích gã, trợ giúp gã tiến thêm một bước.
Nhưng đặc tính năng lực bản thân, lại khiến cho gã thực sự không muốn mạo hiểm như vậy.
Dù sao chỉ cần theo năm tháng tích lũy, gã sẽ càng ngày càng mạnh.
Bởi vì thời khắc nào cũng sẽ có người tử vong, huống chi tự bản thân gã còn đang nuôi dưỡng một nhóm nhục nhân.
Chỉ cần giết dần bọn người kia, bản thân gã sẽ trở thành vô địch.
Thậm chí chờ thêm mấy trăm hay một ngàn năm nữa, gã còn có thể lấn át cả Linh Chủ ấy chứ?
Nếu so sánh dưới góc độ này, hiển nhiên đi biển khư rất nguy hiểm. Nói gì thì nói vùng đất cấm kỵ kia cũng chính là nơi mà những vị Thần từng sinh sống.
"Hiện giờ tôi đã trở về, hãy đi thông báo với nhóm quân chủ khác đi. Tôi muốn một tư cách, ai không phục có thể đến khiêu chiến tôi. Mặt khác, người anh em này của tôi cũng muốn một cái." Nguyên Chủ tùy ý nói.
Gã có thể nhìn ra Ngục Chủ vẫn còn con bài chưa lật, nhưng đương nhiên, gã cũng có, trong lần luận bàn vừa nãy, gã chỉ phát huy ra một nửa lực lượng của mình mà thôi.
Ngục Chủ nhướng mày, lại đưa mắt nhìn Hứa Thâm.
Tư cách mà Nguyên Chủ muốn còn khó lấy được, càng đừng nói tới kẻ xa lạ này.
"Cậu chỉ mang theo một tên nhóc đi tới, vậy mà cả hai người đều đòi tư cách, có chút mơ mộng hão huyền rồi." Ngục Chủ lạnh lùng nói: "Trước mắt, trong năm vị quân chủ, Linh Chủ đứng thứ nhất, Vạn Chủ đứng thứ hai, Dục Chủ đứng thứ ba, Thần Chủ thứ tư, còn tôi cuối cùng."
Đến đây, gã tạm dừng một chút, mới lạnh lùng thốt lên: "Hai người muốn gia nhập, tôi và Thần Chủ cũng sẽ không đồng ý."
"Bại tướng dưới tay mà thôi, có đồng ý hay không, lời anh nói có tác dụng gì?" Nguyên Chủ cười nói: "y cha, lại bị tôi nói đúng rồi nha. Quả nhiên anh lại lót đáy. Rốt cuộc anh cần trưởng thành thêm bao lâu nữa đây? Mấy trăm năm, hay là một ngàn năm? Còn nữa, kẻ tên Thần Chủ kia thật là kiêu ngạo, hắn thật sự được nhìn thấy Thần rồi sao?"