Thân thể Hứa Thâm liên tiếp lui về phía sau, giày vỡ rồi, hắn phải dùng bàn chân trần trượt hơn mười mét trên mặt đất, lùi lại đến phía trước bàn hội nghị.
Thần Chủ bên kia thì ngược lại, theo khoảng cách giữa gã và Hứa Thâm bị kéo giãn, Thần Chủ đã nhanh chóng từ thời kỳ trẻ nhỏ biến thành thời kỳ thiếu niên, lực lượng cũng khôi phục không ít, mà vầng trăng bạc trước người kia đã biến mất, nhưng ở ngay trên trán gã, lại xuất hiện một vết sẹo ánh trăng!
Ánh mắt Hứa Thâm lộ ra một tia chấn động, tuy vừa nãy đôi bên chỉ giao thủ trong nháy mắt, nhưng gần như hắn đã dùng hết toàn lực rồi, hơn nữa còn lựa chọn kích hoạt lực lượng của thần binh, phối hợp với tăng phúc tứ trọng cực hạn của bí thuật Điệp Lãng, trực tiếp đánh ra một quyền đạt tới 32 đạo trọng kình!
Cũng tương đương với, lực lượng áp súc bên trong một quyền này mạnh gấp 32 lần một kích của quân vương bình thường.
Nói là uy lực của nó có thể hủy thiên diệt địa cũng không quá. Ít nhất là một quyền này hoàn toàn có thể trực tiếp đánh cho quân vương bình thường biến thành bọt nước, mặc cho đối phương nắm giữ loại năng lực quỷ dị cỡ nào cũng vô dụng.
Nhưng vào thời điểm này, nó lại bị Thần Chủ ngăn cản được.
Nếu so sánh với Hứa Thâm, có vẻ như trong lòng Thần Chủ phía đối diện lại càng thêm khiếp sợ, đồng thời qua một đòn giao thủ vừa rồi, cuối cùng gã cũng phục hồi lại tinh thần, toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh.
Hứa Thâm lại có thể ép một tồn tại được Thần bảo hộ như gã ra đến tận đây.
Phải biết rằng thứ mà gã vừa sử dụng chính là hộ thân phù được Thần ban thưởng, chỉ có thể sử dụng được năm lần thôi!
Lúc trước khi khiêu chiến Linh Chủ, gã đã sử dụng một lần, ở một nơi khác cũng sử dụng một lần, nhưng hiện tại, một lần sử dụng hộ thân phù tiếp theo lại lãng phí ở trước mặt Hứa Thâm!
"Đáng chết!" Sắc mặt Thần Chủ xanh mét, thân thể cấp tốc bạo lui.
Chỉ vẻn vẹn là tình huống lực lượng khôi phục, đã đủ làm gã ý thức được một chút đặc tính của năng lực trong tay Hứa Thâm, có vẻ như loại năng lực này có liên quan đến khoảng cách.
Đây là sự khác biệt giữa quân chủ và những quân vương khác, kinh nghiệm chiến đấu của bọn họ cực kỳ phong phú, hơn nữa trong tay còn nắm giữ rất nhiều tin tức bí ẩn, biết được rất nhiều loại năng lực kỳ kỳ quái quái, bởi vậy năng lực phản ứng cũng nhanh hơn rất nhiều.
Nhưng ngay tại thời điểm gã bạo lui, Hứa Thâm lại phát động lực lượng của áo choàng thêm một lần nữa, phản xạ tới gần người!
"Cái gì?!" Nhìn thấy Hứa Thâm buông xuống trước mắt mình giống như một vị Thần Chích, con ngươi trong mắt Thần Chủ thoáng co rụt lại. Gã chợt phát hiện chút lực lượng mình vừa mới điều động được, lại biến mất rồi.
Trong lòng không khỏi vừa kinh hãi vừa tức giận.
Nhưng Hứa Thâm lại không có ý định nhiều lời vô nghĩa, lại điên cuồng đánh tới một quyền.
Bành!!
Lần va chạm khủng bố thứ hai bùng nổ.
Ngay tại khoảnh khắc nắm đấm phải của Hứa Thâm sắp giết chết Thần Chủ, đột nhiên trăng bạc tái hiện.
Trong trạng thái cấp tốc xoay tròn, một vầng mặt trăng chắn ngay phía trước nắm tay của Hứa Thâm, chấn động khủng bố và lực lượng phản xung bùng phát, Hứa Thâm lại bị đánh lui, hai chân cũng tiếp tục trượt đi hơn mười mét trên mặt đất.
"Khốn nạn!!"
Thần Chủ thật sự nổi giận rồi, Thần bảo hộ lại liên tục tiêu hao hai lần, có nghĩa là tình huống vừa rồi, đã hai lần gã suýt chết!
Ngay trong khoảnh khắc Hứa Thâm bị đánh lui, khư lực toàn thân Thần Chủ chợt bạo động, gã chẳng nói chẳng rằng đã lập tức kích hoạt khư binh và năng lực của chính mình.
"Thần muốn cho ngươi nhìn thấy thế giới chân thật!" Cùng với năng lực bao phủ xuống, tại một khắc này khư lực cả người Thần Chủ đã bùng nổ đến mức tận cùng.
Tâm linh phóng xạ!!
Đúng vậy, đây là năng lực của Thần Chủ.
Nó có thể phản chiếu thế giới tâm linh của địch nhân, sau đó phóng thứ mà đối phương sợ hãi cũng như yêu thích ra ngoài, mà thứ được phóng ra kia lại có đủ sức mạnh và lực lượng hệt như trong tâm linh và tiềm thức của người nọ.
Nói một cách đơn giản, chính là dùng nỗi sợ hãi của địch nhân để đánh bại chính bản thân của địch nhân.
Trên thực tế, bất cứ ai cũng có ác mộng, cũng có thứ mà bản thân sợ hãi.
Thần Chủ có thể làm cho người ta kính sợ, cũng có thể phóng ra thứ mà người ta yêu thích, rồi dựa vào đó để khiến người ta trầm luân.
Lúc này, Thần Chủ lựa chọn phóng ra thứ mà Hứa Thâm sợ hãi.
Rất nhanh, hắc ám đã xâm nhập đến.
Hứa Thâm vừa muốn ra tay lần thứ ba, lại đột nhiên cảm thấy thế giới trước mắt trở nên u ám, là bỗng nhiên cánh cửa đại điện trước mắt bị đóng kín lại, ngay sau đó, hắn đã ở bên trong căn nhà nhỏ tối đen của "Ma ma" rồi.
Lúc ấy, "Ma ma" vừa mới xuất hiện, bà ấy bò trên tường cực kỳ nhanh chóng, từ phía sau cấp tốc vòng đến trước mặt hắn, cái đầu xoay tròn 180 độ, phần cổ vươn thật dài tới, và cứ như vậy, treo ngược chăm chú nhìn vào hắn.
"Cậu nhìn thấy tôi sao?"
Con ngươi trong mắt Hứa Thâm khẽ co rút lại, hắn giật mình đứng sừng sờ tại chỗ.
Là ảo giác sao?
Hứa Thâm quay đầu, lại nhìn thấy cả đám người Vạn Chủ, Nguyên Chủ đều ở sau lưng mình, mà lúc này, vẻ mặt bọn họ đang rất kinh ngạc, tựa như không hiểu vì sao 'Ma ma' của Hứa Thâm lại xuất hiện tại nơi này.
Vạn Chủ và Ngục Chủ còn hoặc nhiều hoặc ít có chút hiểu biết về năng lực của Thần Chủ. Bọn họ biết đối phương có thể phóng ra thứ làm người khác sợ hãi.
Và phải nói rằng, kể cả khi ngươi biết được loại năng lực này của đối phương, cũng rất khó phá giải được, trừ phi có thể vượt qua nỗi sợ hãi trong nội tâm của chính mình.
Nhưng kể cả quân vương, trong lòng vẫn có thứ làm bọn họ sợ hãi.
Dù loại cảm xúc ấy đã bị xóa bỏ, nhưng ở chỗ sâu nhất trong tiềm thức, ở tận đáy lòng, nỗi sợ hãi kia vẫn còn nguyên vẹn, và hoàn toàn có thể đào móc ra.
Đó cũng chính là tình cảm đã bị chôn vùi của quân vương.
Hứa Thâm phát hiện, mình vẫn có thể nhìn thấy Vạn Chủ và Nguyên Chủ, nghĩa là hình ảnh trước mắt hắn vốn không phải ảo giác.
Bọn họ đều là chân thật, nói cách khác, 'Ma ma' trước mắt cũng là chân thật.