Tại khoảnh khắc Hứa Thâm ngây người, Thần Chủ đã bắt được cơ hội, thân thể cấp tốc bạo lui.
Gã chạy trốn càng xa càng phát hiện lực lượng trong cơ thể mình lại khôi phục càng nhiều hơn, trong lòng không khỏi vui sướng. Gã biết mình đã thấy rõ được năng lực của Hứa Thâm rồi.
Loại năng lực này có liên quan đến khoảng cách giữa gã và Hứa Thâm, khoảng cách càng gần lực lượng của gã bị suy yếu càng lợi hại.
Nếu bị Hứa Thâm tiến sát lại gần, có lẽ gã thực sự không thể phản kháng nổi.
Nhưng cũng may lúc trước có Thần phù hộ thay gã đón đỡ công kích của đối phương.
Nghĩ đến Thần phù hộ, sát ý trong mắt Thần Chủ lại bùng lên điên cuồng.
Để đòi lại tổn thất của bản thân, lần này, gã chẳng những phải giết chết Hứa Thâm, còn phải tra tấn hắn, chà đạp hắn cho đến lúc chết mới thôi!
"Tao muốn cho mày rơi vào khôn cùng thống khổ!" Ánh mắt Thần Chủ lộ ra sát ý.
Gã phải phóng thứ mà Hứa Thâm yêu thích nhất ra ngoài này, sau đó xé nát nó ngay trước mặt Hứa Thâm, khiến cho đối phương cảm nhận được cái gì là thống khổ và tuyệt vọng sâu sắc nhất.
Sau khi Thần Chủ kéo giãn khoảng cách giữa mình và Hứa Thâm ra hơn ba trăm mét, trực tiếp đi ra bên ngoài cung điện, gã chợt phát hiện lực lượng trong cơ thể mình đã không còn bị hắn áp chế nữa, hiển nhiên bên trong kia chính là phạm vi lĩnh vực của Hứa Thâm.
Tâm linh phóng xạ!
Thần Chủ lại một lần nữa phát động năng lực của mình, đồng thời cũng thúc giục lực lượng của khư binh trong tay, hiện thực hóa!
Vốn dĩ thứ mà tâm linh phóng xạ của gã phản xạ ra chỉ là ảo tưởng, nhưng phối hợp với năng lực của khư binh, lại khiến cho thứ năng lực vốn chỉ được tính là nhị lưu này, chỉ trong nháy mắt chen chân vào hàng ngũ siêu nhất lưu.
Sợ hãi được hiện thực hóa, đây tuyệt đối là tất sát kỹ đối với bất cứ kẻ địch nào.
Lúc trước, gã từng dựa vào một chiêu này để đánh bại Ngục Chủ, đó là trực tiếp phóng ra thứ mà Ngục Chủ luôn sợ hãi trong lòng.
Hóa ra thứ mà kẻ này sợ hãi lại là Linh Chủ.
Hơn nữa, ngay khi gã có thể phóng ra Linh Chủ, Ngục Chủ cũng trực tiếp nhận thua.
Sau khi Thần Chủ phát động năng lực, đột nhiên, gã cảm thấy một tia không thích hợp.
Bởi vì khư lực trong cơ thể gã đang điên cuồng tiêu hao, tựa như vừa có một bàn tay nào đó vươn vào bên trong tạng phủ, khuấy trộn, đảo lộn cực nhanh, cuối cùng là hoàn toàn rút sạch khư lực trong cơ thể gã.
Gã vô cùng khiếp sợ, rõ ràng bản thân chỉ hiện thực hóa thứ mà Hứa Thâm yêu thích ra ngoài thôi, vì sao cần phải tiêu hao lớn đến vậy?!
Dựa theo tình huống bình thường, thứ mà một người yêu thích, chỉ đơn giản là thân nhân, hoặc là người thương thôi, và kể cả khi đối tượng cần hiện thực hóa là quân vương, thì muốn một vị quân vương xuất hiện tại nơi này cũng không khoa trương đến vậy chứ?
Ngay tại thời điểm Thần Chủ đang vô cùng khiếp sợ, một luồng hư ảnh mơ hồ lại chậm rãi hiện lên.
Bóng dáng kia dần dần được ngưng tụ ngay trong bóng đêm đang bao phủ đại điện, trên người là từng nhánh xúc tu mảnh khảnh, với thật nhiều lông tơ không cách nào đếm xuể, chúng đang chậm rãi trườn từ trong bóng đêm, thẩm thấu ra bên ngoài.
Những nhánh xúc tu này không ngừng mấp máy, lại mang đến một loại cảm giác mềm mại.
Ở phía trên xúc tu là bóng dáng cực lớn, trong trạng thái mơ hồ không rõ, dữ tợn mà quỷ dị.
Chỉ đơn giản là đưa mắt quan sát từng đường nét cấu tạo nên bóng đen kia thôi, cũng khiến trong lòng người ta dâng lên một loại cảm giác sợ hãi điên cuồng.
Thần Chủ mở to hai mắt nhìn.
Cùng thời khắc đó, ba vị quân chủ Vạn Chủ Nguyên Chủ và Ngục Chủ cũng trở nên kinh hãi. Bọn họ vội vàng lui về phía sau theo bản năng, trong lòng tất cả đều cảm nhận được sự uy hiếp đến từ chỗ sâu trong linh hồ, tựa như cả đám vừa đối mặt trực diện với tử vong.
"Đây là thứ Hứa Thâm sợ hãi sao?"
Trong lòng Vạn Chủ và Ngục Chủ không hẹn mà cùng nghĩ đến loại khả năng này, nhưng vừa suy tư một thoáng là hiểu được ngay, thứ quỷ dị như thế, ai mà chẳng sợ.
Chỉ có duy nhất một điều làm người tò mò, rốt cuộc Hứa Thâm đã nhìn thấy thứ này ở nơi nào?
Mà cùng lúc ấy, trong đáy lòng Thần Chủ lại khiếp sợ đến tột đỉnh.
Rõ ràng thứ gã mới phóng ra là tồn tại Hứa Thâm yêu thích mà?
Nhưng thứ trước mắt này là loại quái vật gì chứ?!!
Hứa Thâm nhìn thấy bóng dáng vừa hiện ra, cũng không khỏi ngây ngẩn cả người.
Hắn lập tức quay đầu theo bản năng, đưa mắt nhìn người bên cạnh, Mai Phù vẫn đang lơ lửng ở nơi đó, nhưng vào thời khắc này, vẻ mặt cô ấy không còn nụ cười vui vẻ như thường ngày nữa.
Cô ấy chỉ đang bình thản nhìn chăm chú vào Hứa Thâm, tựa như muốn bắt trọn mọi biến hóa nhỏ nhất trên gương mặt hắn.
Hứa Thâm không khỏi quay đầu lại nhìn về phía bóng dáng trước mắt. Tới tận lúc này, hắn mới xác định được, đối phương vừa vận dụng năng lực của mình để tạo ra nó.
Đối phương lại... Có thể phóng cô ấy ra ngoài?
Hứa Thâm không khỏi nở nụ cười, hắn cũng không biết vào lúc này, mình có nên tỏ vẻ cho bóng dáng vừa được phóng ra trước mắt mình rằng, hắn có thể nhìn thấy cô hay không.
Dù đối phương là giả, nhưng đây lại chính là một cơ hội vô cùng hiếm có đối với Hứa Thâm. Hắn có thể trực tiếp trao đổi cùng cô ấy rồi.
"Chào cô." Hứa Thâm nhếch miệng, lộ ra một nụ cười tươi, một nụ cười cực kỳ tinh khiết.
Mai Phù nhìn thấy nụ cười trên mặt Hứa Thâm, đôi mắt vốn đang chăm chú nhìn hắn, lại khẽ chớp động, tựa như cô vừa lặng lẽ thở nhẹ một hơi, rất nhanh, trong mắt đã hiện ra nhu tình nồng đậm.
"Mày..." Thần Chủ nhìn thấy nụ cười vừa xuất hiện trên mặt Hứa Thâm.
Nói thật, ban đầu chính gã còn đang hoài nghi có phải năng lực của mình vừa xuất hiện một chút sai lầm, để rồi phóng ra thứ làm Hứa Thâm sợ hãi hay không, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, hiển nhiên là tình huống đó không xảy ra rồi.
Nhưng… rốt cuộc thằng nhóc này điên đến mức nào chứ?!
Thần Chủ vô cùng khiếp sợ, rồi theo bản năng, gã không nhịn được lập tức lui về phía sau một bước, lông tơ cả người dựng thẳng lên, thậm chí gã còn có cảm giác, cuộc chiến này khiến người ta khắc sâu ấn tượng hơn cả lần đầu giao chiến cùng Linh Chủ.
Và lần này, gã thực sự cảm thấy sợ hãi rồi.
Vốn dĩ gã định lôi thứ mà Hứa Thâm yêu thích nhất trong lòng ra, sau đó xé nát giết chết đối phương ngay trước mặt hắn, nhưng... quái vật trước mắt này, bảo gã phải giết như thế nào?