Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 103 - Chương 103. Đến Tột Cùng Khư. . . Là Cái Gì?

Chương 103. Đến Tột Cùng Khư. . . Là Cái Gì? Chương 103. Đến Tột Cùng Khư. . . Là Cái Gì?

"Những con khư này còn coi bản thân trở thành nhân loại." Tào Phi nhìn tình huống trước mắt, khinh miệt cười nói.

Hứa Thâm thầm giật mình, hỏi: "Khư biết viết chữ sao?"

"Có biết." Tô Sương khẽ nheo mắt quan sát chung quanh, rất nhanh đã giải đáp cho Hứa Thâm: "Có khư còn coi bản thân trở thành nhân loại, bởi vậy nó sẽ bắt chước cuộc sống của nhân loại."

Hứa Thâm không khỏi nghĩ đến "Ma ma", lúc này từ đáy lòng hắn chợt xuất hiện một điều nghi vấn: "Đến tột cùng khư. . . là cái gì?"

Mai Phù đang lắc lư bên cạnh cửa hang, nghe vậy, lập tức quay lại nhìn hắn, cười hì hì nói: "Cậu thật sự muốn biết?"

"Khư chính là khư, là quái vật ở thế giới chiều sâu xâm nhập tới." Tô Sương lạnh lùng thốt lên, trong mắt tràn ngập sát ý, hiển nhiên cô không hề muốn nghĩ cho khư bất cứ một loại định nghĩa nào khác, chỉ có thứ ‘Quái vật cần phải bị giết sạch', mới là thứ duy nhất mà khư thuộc về!

Hứa Thâm có thể cảm nhận được hận ý của cô, nhân viên trảm khư đều là người bình thường bị cuốn vào sự kiện khư thú, phần lớn trong số bọn họ đều mất đi thân nhân, bản thân cũng chịu đủ thống khổ do khư mang lại, càng chịu thật nhiều vất vả trong quá trình trảm khư, bởi vậy hầu hết đều cực độ căm hận khư.

"Vấn đề này, vẫn luôn là đề tài mà những giáo sư trong nội thành kia đang tìm tòi nghiên cứu. Trước mắt tổng cộng có bốn loại thuyết pháp, hoặc có thể nói là bốn loại lập trường lưu phái. Loại thứ nhất, chúng đến từ tầng sâu trong Khư giới. Loại thứ hai, chúng được hình thành nên từ chính linh hồn nhân loại bị nhiễu sóng sau khi tử vong. Loại thứ ba, chúng chính là thực thể hình thành nên do các loại cảm xúc tiêu cực của nhân loại tụ tập lại. Còn loại thứ tư, chính là không biết, bọn họ chỉ giả tưởng rằng khư chính là sản phẩm do một tồn tại khủng bố nào đó chế tạo ra."

Mặc Tiểu Tiểu trả lời cho Hứa Thâm, rồi nói: "Trước mắt, dựa theo những gì mà khư biểu hiện nên, nó rất phù hợp với ba loại đặc thù phía trước. Phần lớn khư mà chúng ta nhìn thấy đều có một bộ phận đặc trưng của nhân loại, thậm chí chúng còn có thể ngụy trang thành một cá nhân nào đó, thứ này rất giống như sự biến hóa của một người sau khi chết đi.”

"Cho nên tình huống trước mắt cũng có thể lý giải thành, khư trong hang động này, vẫn mô phỏng theo thói quen sinh hoạt lúc trước, chỉ là bọn chúng không biết, chính mình đã tử vong và chuyển biến thành khư rồi."

Tô Sương lộ vẻ mặt không vui, lập tức hừ lạnh nói: "Thế thì ở thời điểm bọn chúng ăn thịt người, cũng nên có một chút ý thức được những gì mình đang làm chứ? Tôi vẫn giữ quan điểm của mình, khư tuyệt đối không có khả năng là dạng chuyển biến của con người sau khi tử vong."

Mặc Tiểu Tiểu bình tĩnh nói: "Sau khi đã bị chuyển biến thành khư, một bộ phận nhận thức sẽ vặn vẹo. Lấy ví dụ đơn giản một chút, khi chúng ta ăn món gì đó, cô sẽ cảm thấy bản thân mình đang phạm tội sao? Nói cụ thể hơn, khi cô ăn thịt heo, ăn rau dưa, cô có cảm thấy bản thân mình đang sát sinh làm bậy không? Cách mà khư ăn thịt người chẳng có gì khác chúng ta ăn rau dưa. Dương nhiên, rất có khả năng đám trảm khư giả chúng ta, chính là thịt bò vô cùng ngon miệng trong mắt của khư."

Nói đến này, dường như cô ấy hơi thèm ăn, khẽ liếm liếm môi, lại nói: "Chờ đến khi trở về, tôi cũng muốn ăn một chút thịt bò nướng."

Mấy người nhìn dáng vẻ của cô ấy, thầm nghĩ quả nhiên cô gái này không hề bình thường, trong lúc trảm khư còn suy nghĩ lúc quay về mình sẽ ăn nói gì.

Chu Dã chăm chú nhìn hang động trước mắt trong chốc lát, nói: "Được rồi, tất cả xốc lên tinh thần giùm tôi, Hàn Ngọc còn đang chờ chúng ta tới tiếp viện đó."

"Chúng ta ở trong này nói chuyện phiếm lâu như vậy, phỏng chừng bọn họ đã chết rồi." Tào Phi không nhịn được nhổ một bãi nước bọt, nói, nhưng ý tứ bên trong lời nói của gã lại khiếm Hứa Thâm và Mặc Tiểu Tiểu bất mãn.

"Trước khi chúng ta đi vào, không giải quyết con khư ở cửa hang trước sao?" Mặc Tiểu Tiểu đặt câu hỏi.

Tim Hứa Thâm đập thình thịch, chỉ có duy nhất một con khư đứng ở cửa hang thôi, và đó chính là Mai Phù.

Mai Phù vẫn cười tủm tỉm như cũ, tựa như không bị lời này ảnh hưởng.

Sắc mặt mấy người Chu Dã thoáng thay đổi một chút, Tô Sương ngưng mắt nhìn về phía cửa hang, lại phát hiện bản thân không cảm nhận được bất cứ một con khư nào, không khỏi quay đầu nhìn về phía Mặc Tiểu Tiểu: "Cô đang nói đùa hay nghiêm túc vậy?"

"Đương nhiên là nghiêm túc." Mặc Tiểu Tiểu chắc chắn nói.

Hứa Thâm có chút không biết nên nói gì, cô ấy lại phát bệnh rồi.

Hắn nhìn dáng vẻ khẩn trương của đám người Chu đội, cũng không biết nên nhắc nhở như thế nào. Giờ khắc này rốt cuộc hắn cũng hiểu được, vì sao đội trảm khư trong nội thành lại đá cô ấy ra.

Quá thích nói đùa. Nhưng mà trong lúc tham gia hành động trảm khư lại tùy tiện báo ra tin tức lung tung, có khác nào kể chuyện linh dị tại địa ngục đâu?

Sắc mặt Chu Dã thay đổi, tới cuối cùng, gã vẫn cảm thấy, thà tin rằng có còn hơn là tin rằng không. Gã lập tức ngưng tụ lại khư lực toàn thân, nói với Mặc Tiểu Tiểu: "Ở phương hướng nào?"

"Bên trên hang động." Mặc Tiểu Tiểu nghiêm túc nói.

Chỉ thấy bóng dáng Chu Dã “Sưu” một tiếng xông ra ngoài, trong nháy mắt đã chém ra, mũi kiếm đánh thẳng vào tảng đá trên cửa hang. Dưới khư lực khuấy động, tảng đá nọ bị bổ xuống một đường rãnh, thật nhiều bụi đất rơi xuống.

Nhưng thực hiển nhiên, Chu Dã không chém trúng khư, hoặc là nói, nơi này căn bản không có khư.

Chu Dã lập tức hiểu ra vấn đề, có chút tức giận nhìn về phía Mặc Tiểu Tiểu.

"Khư đã bị chém nát." Mặc Tiểu Tiểu nói.

Lửa giận tuôn trào trong lồng ngực Chu Dã, nhưng cuối cùng gã vẫn có thể áp chế xuống, dù sao khi bên trên phân công cô gái này tới đây, đã báo trước với gã rồi, đối phương có chút tình huống về tinh thần.

Và tức giận với một bệnh nhân tâm thần cũng vô dụng.

"Chúng ta đi thôi!" Chu Dã áp chế lửa giận nói.

Tô Sương và Tào Phi đều có chút không biết nên nói gì, chỉ lườm Mặc Tiểu Tiểu một cái rồi đi theo Chu đội tiến vào.

Hứa Thâm và Mặc Tiểu Tiểu cũng nhanh chóng đi theo.

Toàn đội xâm nhập không được bao lâu, Mặc Tiểu Tiểu lại nhắc nhở: "Bên trái có khư."

Bình Luận (0)
Comment