Vĩnh Dạ Thần Hành ( Dịch Full )

Chương 104 - Chương 104. Là Mồi!

Chương 104. Là Mồi! Chương 104. Là Mồi!

Tim mấy người đập thình thịch, nhưng ngay sau đó, lại là lửa giận không nói rõ lý do. Chu Dã nhìn về phía Tô Sương, nói: "Có không?"

Tô Sương ngưng mắt nhìn hai cái, khẽ lắc đầu: "Không cảm nhận được."

"Được rồi."

Chu Dã lập tức tiến về phía trước. Gã quyết định vẫn áp dụng dựa theo phương thức chấp hành nhiệm vụ trước kia, coi Tô Sương trở thành con mắt duy nhất là được, về phần Mặc Tiểu Tiểu, dù chiến lực của cô ta có mạnh hơn nữa, thì lời nói ra vẫn chẳng khác gì đánh rắm.

"Không giải quyết sao?" Mặc Tiểu Tiểu nghi hoặc nói.

Hứa Thâm nhìn qua khu vực trống rỗng đó, cũng nhận thấy đám người Chu đội đang cố hết sức để kiềm nén phẫn nộ với Mặc Tiểu Tiểu, ngay lập tức kề sát tai, thấp giọng nói: "Mấy người đội trưởng sẽ xử lý, chúng ta chỉ cần giúp bọn họ giải quyết những con nào công kích chúng ta là được."

"Nhưng rõ ràng là chúng ta nhìn thấy mà. . ."

"Vậy cứ coi như không thấy đi."

"Nhưng lỡ như nó tập kích chúng ta thì làm sao bây giờ?"

"Không có việc gì, mấy người đội trưởng phản ứng rất nhanh."

"À, vậy ư?" Mặc Tiểu Tiểu tỏ vẻ hoài nghi.

Suýt chút nữa Hứa Thâm đã mắc nghẹn.

Theo quá trình cả đội không ngừng xâm nhập, ánh sáng bên trong hang động càng ngày càng mờ mịt, mấy người lấy ra đèn pin chiếu rọi, ánh sáng ở trong Khư giới cũng mơ hồ, nhưng mấy chiếc đèn pin với ánh sáng cực mạnh tụ lại cùng một chỗ, vẫn có thể chiếu sáng khu vực bên trong hang động.

Một đường tất cả đều thật cẩn thận bước đi. Chừng bảy, tám phút sau, phía trước vẫn là hang động, hiển nhiên thông đạo này cực kỳ sâu. Cả quãng đường này, bọn họ chẳng gặp được con khư nào nhưng lại bị Mặc Tiểu Tiểu dọa cho không ít.

Rất nhanh, mọi người đã thấy đoạn cuối của hang động.

Chóp mũi Hứa Thâm hơi hơi kích thích, hắn vừa ngửi được từng luồng hương vị quen thuộc và thân thiết.

"Mùi thối quá nồng, tựa như nội tạng cá lên men và thịt thối tích tụ lâu ngày!" Tô Sương không nhịn được, vội vàng đưa tay bịt mũi.

Dù cô đã trải qua không ít sự kiện khư thú, nhưng vẫn bị loại mùi vị này kích thích đến sắp nôn mửa, trong dạ dày cuồn cuộn từng cơn.

Chắc hẳn do hoàn cảnh thông gió bên trong hang động kém, khiến cho loại mùi tích tụ lâu ngày này trở nên cực kỳ gay mũi.

"Là đội trưởng Chu Dã phải không? Mau tới hỗ trợ!" Trong hang động truyền đến tiếng kêu kinh hoảng của Hàn Ngọc.

Sắc mặt Chu Dã ngưng lại, gã lập tức nói: "Nhanh!"

Mấy người nhanh chóng phóng đi, lao về đoạn cuối hang động, đèn pin chiếu rọi tới, trong hang động hắc ám này hiện lên cảnh tượng như sâm la luyện ngục.

Sau khi mấy người bọn họ thấy rõ hình ảnh bên trong, tấ cả đều mở to hai mắt nhìn, nơi đáy mắt đầu kinh hoảng.

Bên trong hang động là một mảnh quái thạch lởm chởm, trên vách còn có thật nhiều mũi nham thạch nhọn hoắt.

Nhưng điều chân chính khủng bố chính là, phía trên những mũi nham thạch kia, lại là từng thi thể đang buông thõng xuống!

Khắp nơi trên mặt đất đều là hài cốt, nội tạng, lọn tóc trên đầu dính lại thành khối và những mảnh da thịt bị xé tan nát, tựa như tu la luyện ngục.

Mà Hàn Ngọc, người lúc trước còn kêu gọi bọn họ, đang ở cách bọn họ chừng mấy chục mét, nhưng. . . thứ cô ấy để lộ ra bên ngoài chỉ có mỗi cái đầu với mái tóc đang rũ xuống trên đỉnh hang, vẻ mặt kinh hoảng, cái miệng liên tục mở ra khép vào nhưng trống rỗng, không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Mọi người cảm giác trái tim mình vừa bị ai đó hung hăng đánh cho một quyền nặng trịch, toàn thân rung động mãnh liệt, đại não cũng đơ ra, trống rỗng trong một khoảng ngắn ngủi.

"Không tốt, là mồi!" Mặc Tiểu Tiểu là người đầu tiên phản ứng lại, khuôn mặt tinh xảo đáng yêu chợt biến sắc, vội vàng nói: "Đi mau, có khả năng bọn họ đều bị hại cả rồi!"

Cô nói xong, lập tức túm chặt Hứa Thâm, xoay người muốn chạy trốn.

Hứa Thâm cũng phản ứng lại, ánh mắt vội vàng đảo qua, nhìn thấy trên mặt đất có bảy tám bộ trang phục tác chiến. Khoan đã. . . là bảy tám bộ? !

Da đầu hắn lập tức run lên, cũng bất chấp mọi thứ, lập tức đi theo Mặc Tiểu Tiểu, xoay người chạy như điên trên đường.

Nhiệm vụ có quan trọng hơn nữa cũng không quan trọng bằng mạng sống!

Nhưng ngay sau đó, ở chỗ sâu trong hang động đột nhiên bắn ra một cây măng đá bén nhọn.

Mặc Tiểu Tiểu phản ứng nhanh chóng, trực tiếp nghiêng người tránh né.

Chỉ thấy một bóng dáng đi xuyên qua vách hang, nửa người trên có dáng vẻ của một thiếu niên, với khuôn mặt thanh tú, nhưng mái tóc trên đầu lại là gai nhọn, làn da toàn thân cũng biến thành tầng tầng lớp lớp vảy màu vàng tinh mịn, vẻ mặt tham lam nhìn hai người: "Nếu đã đến nhà của tôi đến làm khách, thì đừng nhanh chóng rời đi như vậy mà!"

"Chết đi!"

Bỗng nhiên Mặc Tiểu Tiểu lao ra, thân pháp mau lẹ như một tia chớp. Giờ khắc này, bóng dáng nhỏ nhắn kia lại bộc phát ra lực lượng thật lớn, chỉ trong nháy mắt, cô ấy đã nhảy lên khối nham thạch trước mặt, kiếm phong chém tới.

“Bành” một tiếng, chém lên tảng đá, làm nó nổ tung ra, xuất hiện một đường rãnh thật sâu.

Mà thiếu niên kia lại xuất hiện trên đỉnh hang động, vẻ mặt đầy hài hước: "Xem ra lại là một vị khách nhân vô cùng tôn quý đây."

Lúc này, đám người Chu Dã và Tô Sương cũng phản ứng lại, ánh mắt nhìn thiếu niên khư có thể hoạt động tự nhiên trên vách hang, sắc mặt khẽ biến, chẳng lẽ con khư mà Mặc Tiểu Tiểu lúc trước nhìn thấy, chính là con này?

Nếu đúng là như vậy, bọn họ đã trách lầm cô ấy rồi.

Hơn nữa, tình huống này cũng có nghĩa là, toàn bộ hành trình bọn họ tiến vào hang động, đều bị đối phương theo dõi!

Mấy người nghĩ đến tình huống, luôn có một con khư đáng sợ như thế thời thời khắc khắc ẩn núp ở bên cạnh mình, trên người đều hoảng sợ mà rịn ra mồ hôi lạnh.

"Đi mau!" Chu Dã biết tất cả đã trúng mai phục, lập tức xoay người tập hợp cùng Mặc Tiểu Tiểu, đồng thời lại dùng dụng cụ truyền tin nhanh chóng nói: "Triệu đội Triệu đội, chúng tôi gặp phải mai phục, tại một nơi bên trong Khư động, các anh có thể chạy tới không?"

Bên trong dụng cụ truyền tin yên lặng một lát, sau đó giọng nói của Triệu Uyên truyền đến: "Có thể chứ, chúng tôi đang chờ các cậu tới mà."

Bỗng nhiên Chu Dã quay đầu lại.

Giọng nói này không phát ra từ dụng cụ truyền tin, mà vang lên từ. . . sau lưng!

Bình Luận (0)
Comment